Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 215: Chuyện tốt
Cập nhật lúc: 2025-10-23 23:26:12
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mỗi lời Sở Vân Chu , Triệu lão đầu đều lắng tỉ mỉ, bỏ sót dù chỉ một chữ.
Y rõ ràng, nếu chỉ dựa nhà trồng trọt để duy trì sinh kế, cả nhà y lụng vất vả suốt một năm, cũng khó mà kiếm năm lạng bạc!
Tuy nhiên, điều kiện mà Sở gia đưa bây giờ ưu đãi đến thế — mỗi tháng chỉ cấp cho ba phụ tử bọn họ bảy lạng bạc, mà còn đủ hai trăm cân lương thực! Chuyện như thật đúng là đ.á.n.h đèn lồng cũng khó tìm.
Điều kiện hấp dẫn đến thế, còn bọn họ về suy nghĩ một chút ?
Nghĩ gì chứ, đó là ngu ngốc thì là gì? Căn bản cần suy nghĩ.
Lúc , Triệu Tiểu Tứ và trưởng của sớm sốt ruột thôi, trong lòng nghĩ: Phụ , mau đồng ý !
Bọn họ chỉ cần theo tam ca cùng việc, ở mà chẳng như ?
Tuy tiền công lẽ ít hơn so với một chút, nhưng định a! Hơn nữa còn thể ở bên cạnh phụ mẫu tròn chữ hiếu, chăm sóc , đây là thứ bao nhiêu tiền tài cũng đổi lấy !
Chuyện như , bọn họ thật sự hiểu vì lão phụ chần chừ chịu nhận lời.
Thế là, hai hẹn mà cùng , đồng loạt hướng ánh mắt đầy mong đợi về phía lão phụ nhà .
Triệu lão đầu uống một ngụm để định thần, một hồi cân nhắc lợi hại, suy nghĩ kỹ càng.
Cuối cùng còn do dự nữa, chỉ thấy y vung tay áo, dứt khoát : Được! Chúng đồng ý ! Sau nếu gì cần chúng , cứ việc phân phó!
Y , lão tam Sở gia chắc chắn sẽ tiền đồ, bọn họ theo Sở gia, dù thế nào nữa, dù cũng hơn lúc .
Hơn nữa, bọn họ ruộng đất, cần nộp thuế cho quan phủ, bạc kiếm ở Sở gia là tiền lời thuần túy.
Mèo con Kute
Nghe y đồng ý, trong phòng vẫn đang căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, cùng thở phào nhẹ nhõm.
Trên mặt mỗi đều hiện lên vẻ nhẹ nhõm như trút gánh nặng, tựa như tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Tiếp đó, Sở Vân Chu hắng giọng, trình bày một cách trật tự những công việc họ cần bắt tay từ ngày mai.
Giọng trầm mà tự tin của vang vọng trong phòng: Chúng tranh thủ thời cơ cuối cùng , nhân lúc thời tiết còn mà trồng thêm rau, nhanh chóng gieo nhiều hạt rau xuống. Như , khi đông đến, chúng cũng đến nỗi đối mặt với cảnh rau mà ăn.
Chuyện nhà bọn họ định dưa muối, tạm thời vẫn nhắc tới.
Mọi đều gật đầu biểu thị tán đồng, Sở Vân Hà dẫn đầu : Chúng đều theo lão tam.
Kế đến là mấy phụ tử Triệu gia: Nghe theo sắp xếp của lão tam , chúng theo tam ca phân phó.
Trong mắt bọn họ đều lấp lánh ánh kỳ vọng cuộc sống tương lai.
Sở Vân Chu tiếp tục : Ngoài , thời gian còn chúng tập trung sức lực để đào ao cá. Chỉ cần ao cá đào xong xuôi, tích đầy nước, nhanh đó thể thả cá giống .
Triệu lão đầu ngờ bọn họ còn đào ao cá, thầm nghĩ, đất như a! Dùng để nuôi cá thật đáng tiếc.
bọn họ bây giờ là quan hệ chủ tớ, chủ nhà thế nào, bọn họ liền thế , Triệu lão đầu nhập vai đặc biệt nhanh.
Triệu Tiểu Tứ nghĩ, nuôi cá a! Đến lúc đó, chỉ thể ăn cá, chừng còn thể mang chợ đổi lấy chút bạc.
Trong lòng giơ ngón tay cái lên cho tam ca bọn họ, Tam ca thật sự suy nghĩ chu hơn bọn .
Tạm thời chỉ những việc , mấy phụ tử Triệu gia lĩnh mệnh liền rời .
Bọn họ vội vã chạy về nhà, chuẩn mài giũa cuốc xẻng cẩn thận, để ngày mai việc chuyện vặt vãnh chậm trễ.
Đoàn nhặt hạt dẻ gai trở về, Đỗ Nhược tự tay rang hạt dẻ gai, còn cho thêm ít đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-215-chuyen-tot.html.]
Ban đầu Tiền thị chút tiếc của, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm của hạt dẻ rang đường bay , chút tiếc nuối trong lòng liền tan biến hết.
Cho đến khoảnh khắc hạt dẻ rang đường miệng, đều kinh ngạc, ngừng khen ngon, còn ăn xong sẽ nhặt nữa.
Cả gia đình thôn trưởng trải qua ngàn cay vạn khổ, giữa đường còn lạc, thêm mấy ngày đường oan uổng, cuối cùng cũng đến bên ngoài Bình Châu thành.
Tuy nhiên, khi bọn họ thấy cảnh tượng mắt, khỏi hít một khí lạnh — bên ngoài cổng thành chen chúc đầy những nạn dân dày đặc, ít nhất cũng gần ngàn , lượng cũng khiến bọn họ kinh ngạc, hiểu vì ở cũng nhiều như .
Lý Phú Quý hỏi: Phụ , cái đây?
Thôn trưởng nào : Cứ thăm dò một chút tính .
Thế là, Lý Phú Quý liền dò la tin tức.
Thì , chuyện lưu dân xông thành đập phá, cướp bóc, đốt nhà ở những nơi khác sớm lan truyền, đây cũng là lý do Bình Châu thành để ngăn chặn những nạn dân trắng tay trộn thành, quan trấn thủ quy định rằng phàm là những nạn dân thành, mỗi đều nộp năm lạng bạc.
Nộp bạc là thể , bạc thì đừng mơ tưởng.
Đối với đa nạn dân nghèo khổ, lang bạt kỳ hồ, đây nghi ngờ gì là một khoản tiền khổng lồ như thiên văn.
vẫn nhiều giàu trả bạc và qua cổng thành.
Lý Phú Quý sờ sờ bạc ít ỏi , trong lòng âm thầm suy tính.
Số bạc chính là tiền cứu mạng mà cả nhà bọn họ dựa để sinh tồn, nếu cứ thế mà tiêu hết chi phí thành, thì những ngày tiếp theo mà sống qua? Nói chừng những nơi khác cũng như , vượt qua chỗ , đến chỗ khác cũng qua .
Nghĩ đến đây, y về báo cáo với lão phụ , thôn trưởng tin tức , cả hai đều lộ vẻ mặt khó xử.
Gia đình bọn họ năm miệng ăn, nhà vợ cũng sáu bảy miệng ăn, qua cổng thành, tốn cả trăm lạng bạc, nhưng đó thì ?
nếu cứ tiếp tục đợi ở cổng thành, bọn họ lo lắng sẽ gặp tình huống nguy hiểm như .
Sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, Lý Phú Quý quyết định dẫn cả nhà đường vòng, tránh né tòa thành .
Dù tốn thêm bốn năm ngày, nhưng với thể trạng hiện tại của bọn họ, hẳn vẫn thể chịu đựng .
Tuy nhiên, ngay lúc họ chuẩn lên đường, một ý nghĩ đột nhiên nảy trong lòng Lý Phú Quý: Vạn nhất họ cứ thế rời , lướt qua Sở Vân Chu và thì ?
Thế là, Lý Phú Quý nghiến răng, từ trong lòng móc vài thỏi bạc vụn, về phía cổng thành, tìm một tên binh lính vẻ mặt hiền lành, định hỏi thăm tin tức của đoàn Sở Vân Chu.
Lý Phú Quý cẩn thận đút bạc cho tên binh lính: Quân gia, tiểu hỏi thăm đôi điều.
Tên binh lính liếc xung quanh, chắc chắn ai chú ý đến họ, lúc mới hạ giọng : Có chuyện gì thì ngươi .
Sau khi nhận cái gật đầu hiểu ý của binh lính, Lý Phú Quý liền kể đại khái chuyện cần hỏi cho tên binh lính , đồng thời mô tả chi tiết đặc điểm và của Sở Vân Chu và đoàn tùy tùng.
May mắn , tên binh lính chính là cho phép Sở Vân Chu và thành ngày , lúc đó ít nên vẫn còn nhớ.
Nghe Lý Phú Quý hỏi, ngẫm nghĩ một lát đáp: Ồ! Thì ngươi hỏi thăm đám đó ! Họ rời khỏi nơi từ hơn hai mươi ngày .
Lý Phú Quý xong trong lòng vui mừng, liền vội vàng hỏi: Vậy ngươi họ ?
Tên binh lính lắc đầu: Điều thì rõ, nhưng mấy thành trì phía , những thu nhận đều nhiều, chắc hẳn dễ hỏi thăm.
Lý Phú Quý cảm ơn rối rít, đó về báo tin cho cha .
Đây nghi ngờ gì là chuyện vui mừng nhất của họ trong những ngày lánh nạn.