Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 242: Tiền Hàng Thanh Toán Sòng Phẳng
Cập nhật lúc: 2025-10-24 05:45:21
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chưởng quầy dẫn Đỗ Nhược hoa sảnh hậu viện, ha hả mời nàng xuống: Cô nương, một lát, khát chứ! Uống ngụm nước .
Đỗ Nhược gật đầu cảm ơn, đó xuống ghế.
Chưởng quầy vội vàng gọi vọng trong sân: Nương tử của , pha ấm đây, nhà quý khách.
Từ trong sân, từ căn phòng nào vọng một giọng sang sảng, phụ nữ đáp: Ai, đến ngay đây.
Chưởng quầy lúc mới với Đỗ Nhược: Cô nương, xin mời lấy hải loa châu ! Ta cũng xem mới tiện định giá.
Ông thật sự tò mò, rốt cuộc là loại hải loa châu nào mà phái hai đứa trẻ đến bán, lớn trong nhà yên tâm đến !
Đỗ Nhược lúc mới đưa tay , viên hải loa châu trong lòng bàn tay liền xuất hiện mắt chưởng quầy.
Nhìn thấy viên châu tròn trịa trơn bóng, ngay cả trong căn phòng tối mờ cũng tản từng tia kim quang nhàn nhạt, mắt chưởng quầy lập tức trợn tròn.
Sau đó cẩn thận xem xét, lẩm bẩm: Quả nhiên là hải loa châu thượng hạng!
Nhìn thì , nhưng ông cũng vội vàng đưa tay lấy.
Sau đó, chưởng quầy từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt chút rụt rè về phía Đỗ Nhược, cẩn thận mở miệng hỏi: Cô nương, chẳng viên hải loa châu bán bao nhiêu bạc?
Lúc , từ bên ngoài bước một phụ nữ, tay bưng một ấm .
Nào, uống một ngụm giải khát .
Người phụ nữ bước thấy Đỗ Nhược, và viên hải loa châu tay nàng, đôi mắt cứ chằm chằm rời, trong lòng cảm thán: Thật quá .
Không nàng đang khen khen viên hải loa châu .
Đỗ Nhược rụt tay , mỉm cảm ơn: Đa tạ phu nhân.
Mèo con Kute
Người phụ nữ nàng gọi là phu nhân, mặt lập tức nở một nụ vui vẻ: Ai, gọi phu nhân chi! Cứ gọi là Đỗ thẩm tử là .
Đỗ Nhược cảm thấy vị Đỗ thẩm tử quá đỗi thiện, nàng thực sự chút khó lòng ứng phó.
Chỉ đành khẽ gọi một tiếng: Đỗ thẩm tử.
Thím Đỗ sảng khoái đáp lời: Ai, các ngươi cứ trò chuyện , quấy rầy nữa.
Nàng nghĩ cô nương xinh như , nếu con trai lớn thêm chút nữa thì thật ! chỉ nghĩ thôi, thằng nhóc thối nhà mới mười tuổi, còn quá nhỏ.
Đợi lúc thê tử nhà rời , chưởng quầy mới hỏi Đỗ Nhược: Cô nương, hải loa châu nàng định bán bao nhiêu ngân lượng?
Đỗ Nhược chưởng quầy, khí định thần nhàn, khóe môi khẽ nhếch.
Nàng dừng một lát, trong lòng tính toán, chậm rãi vươn một ngón tay trắng nõn thon dài.
Chẳng lẽ... là một trăm lượng bạc ư?
Chưởng quầy thăm dò hỏi, trong lòng bắt đầu đập loạn xạ, e rằng gặp kẻ hàng !
Thế nhưng, Đỗ Nhược khẽ lắc đầu, nhàn nhạt thốt ba chữ: Một ngàn lượng.
Nghe thấy con , chưởng quầy khỏi biến sắc, chút rối rắm: Cô nương, cái giá nàng đưa quả thực quá cao !
Đỗ Nhược khẽ lắc ngón tay giơ lên: Không hề nhiều chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-242-tien-hang-thanh-toan-song-phang.html.]
Chưởng quầy con , trong lòng ngừng than khổ: Mặc dù hải loa châu quả thực cực kỳ hiếm , nhưng tình thế thiên hạ giờ đây hỗn loạn bất an, bách tính ai nấy đều sống chật vật, tiểu điếm chúng chẳng qua chỉ kinh doanh buôn bán nhỏ thôi… Nàng xem liệu thể châm chước một chút, bớt giá ??
Đối mặt với sự mặc cả của chưởng quầy, Đỗ Nhược vẫn tỏ hề hoảng hốt, ung dung tự tại.
Nàng khẽ , chăm chú chưởng quầy: Chưởng quầy, phiền ngài hãy xem xét thật kỹ sắc độ và kích thước của viên châu . Một viên hải loa châu phẩm chất xuất chúng như thế , quả thực thắp đèn lồng tìm cũng khó mà thấy!
Nàng thuận thế xòe tay , trực tiếp đặt hải loa châu tay chưởng quầy.
Chưởng quầy lời , trong lòng tự nhiên hiểu rõ hải loa châu quả là vật hiếm .
nghĩ đến việc bản cũng kiếm chút lợi nhuận từ đó, còn những nguy hiểm tiềm ẩn, liền nhịn tranh thủ thêm một chút.
Thế là, khi do dự hết đến khác, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí với Đỗ Nhược: Cô nương, liệu thể để tại hạ cầm viên hải loa châu lên mà ngắm nghía kỹ càng một phen chăng?
Đỗ Nhược , sảng khoái gật đầu, bày tỏ sự đồng ý.
Dẫu , nàng tự tin bản , căn bản lo khác cướp đ.á.n.h tráo.
Chưởng quầy vui vẻ từ tay Đỗ Nhược nhận lấy viên hải loa châu đó, bắt đầu tập trung tinh thần quan sát.
Chuyện thì , xong, trong lòng càng thầm kinh ngạc.
Bởi vì viên hải loa châu quả thực mỹ tì vết, một viên châu phẩm chất như thế , đây chỉ may mắn thấy qua một ở tiệm trang sức do sư phụ kinh doanh tại Kinh thành. Viên châu đó dù xét về chất liệu, sắc độ kích thước, đều kém xa viên mắt , thế mà một viên châu phẩm chất kém hơn một bậc như , xem là báu vật hiếm , đường hoàng tiến cống trong Hoàng cung!
Chưởng quầy chăm chú chằm chằm viên châu mắt, khi do dự hết đến khác, cuối cùng nghiến răng : Cô nương, nàng xem liệu thể bớt thêm chút nữa ? Hai trăm năm mươi lượng thì ?
Hắn dùng ánh mắt đầy mong đợi Đỗ Nhược mặt.
Nghe thấy con hai trăm năm mươi, Đỗ Nhược đầu tiên là ngây , đó suýt chút nữa bật thành tiếng.
Nàng vội vàng đưa tay che miệng, sợ lỡ cẩn thận bật thành tiếng thì tưởng nàng là kẻ ngốc.
Chưởng quầy thấy Đỗ Nhược phản ứng kỳ lạ như , khỏi nảy sinh nghi hoặc trong lòng, mở miệng hỏi: Cô nương, nàng vì bộ dạng như ? Chẳng lẽ điều gì ?
Đỗ Nhược vội vàng xua tay, cố nén ý đáp: Không , , chỉ là đột nhiên nhớ một chuyện thú vị mà thôi.
Nói xong, nàng cố gắng để bản trở bình tĩnh, còn lộ thần sắc kỳ lạ nữa.
Thấy tình hình , chưởng quầy dường như cũng ý thức cái giá cho lắm, thế là đổi giọng : Hay là thế , ba trăm lượng thì , cái giá thấp nữa , nàng thấy thế nào?
24. Kỳ thực chỉ là một viên châu mà thôi, Đỗ Nhược nghĩ nó thực sự đáng giá bao nhiêu ngân lượng, nhưng xem từ biểu cảm của chưởng quầy, nàng thì thể giảm xuống một chút.
Thế , sáu trăm lượng bạc, con may mắn, cũng lỗ, chưởng quầy ngài ít nhiều vẫn còn lời.
Chưởng quầy xong, lập tức hớn hở mặt, còn tưởng cô nương sẽ giữ chặt chịu buông cơ! Nếu thật sự sẽ kiếm lời nào .
Cứ như sợ Đỗ Nhược đổi ý , vội vàng : Cô nương, nàng chờ một chút, đây sẽ lấy bạc cho nàng. Hắn dứt lời, lập tức cất bước lấy bạc.
Không lâu , liền đem đủ bạc giao tay Đỗ Nhược.
Cô nương, nàng hãy đếm cho rõ.
Đỗ Nhược liếc mắt một cái, mười hai thỏi bạc nén năm mươi lượng bày chỉnh tề một cái khay.
Sáu trăm lượng sai, tiền hàng xong, xin cáo từ.
Nàng cũng nghĩ chưởng quầy đến nhường nào, thương nhân thời điểm , kẻ g.i.ế.c cướp của thì nhiều vô kể, thể tin bất cứ ai.