Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 247: Quan binh đã đến
Cập nhật lúc: 2025-10-24 05:45:26
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe tên ác bá bồi thường bạc, Đỗ Nhược mới thỏa mãn buông chân, nàng chưởng quỹ: Chưởng quỹ, mau tính sổ, tổng cộng bao nhiêu bạc?
Chưởng quỹ run rẩy tính toán một hồi, một con : Sáu lạng bạc.
Đỗ Nhược khẽ nhướng mày, thầm nghĩ chỉ bấy nhiêu thôi , nàng đầu bọn ác bá, nghiêm giọng : Nghe rõ , sáu lạng bạc. Mau lấy , bằng , gặp mặt một , đ.á.n.h một .
Tên ác bá vội vàng móc trong lòng một cái túi gấm, đổ sáu lạng bạc .
Tên ác bá thấy bồi thường bạc, liền rời .
Bạc bồi, chúng thể chứ!
Đỗ Nhược nhận lấy bạc ném cho chưởng quỹ, lắc đầu với tên ác bá: Muốn , thể nào.
Tên ác bá tức đến nghiến răng, nào quan binh bắt giữ.
lúc , gã nam nhân báo quan thở hổn hển chạy về, chạy hô: Quan binh đến !
Cửa quán nhanh chóng nhường một lối , quan sai kéo đến. Đỗ Nhược ngẩng đầu, hóa là quen.
Đại Hắc thấy hóa là tức phụ của Sở gia lão Tam và Sở gia lão Tứ, khẽ gật đầu hiệu với nàng.
Ai báo quan !
Chưởng quỹ thấy quan binh đến, tức thì kích động.
Mấy vị quan gia, các đến đúng lúc quá! Bọn địa bỉ ác bá ức h.i.ế.p nam nữ, mau mau bắt chúng !
Chưởng quỹ thấy quan binh đến cả, mới lớn mật tố cáo.
Có chuyện gì? Kể rõ ràng xem. Đại Hắc về phía chưởng quỹ, đợi trả lời.
Thế là, chưởng quỹ liền kể từng chuyện xảy cho mấy vị quan binh mặt .
Đại Hắc hiểu rõ sự việc, hóa bọn ức h.i.ế.p tiểu tẩu tử nhà Sở gia, cũng thèm xem là hạng gì.
Được , chúng . Bọn chúng nhất định sẽ tống chúng đại lao, các ngươi cần lo lắng. Cứ việc của , nếu gặp chuyện như , nhớ báo quan .
Chưởng quỹ lập tức gật đầu, biểu thị gặp chuyện nhất định sẽ báo quan.
Xử lý xong chuyện , Đại Hắc cùng bọn thuộc hạ liền dẫn mấy tên ác bá đ.á.n.h tàn tật rời .
Những tên ác bá , bọn họ sớm bắt, chỉ là những ức h.i.ế.p đều báo quan, nên vẫn tìm cơ hội để bắt chúng.
Giờ thì , dọn dẹp sạch sẽ bọn , tòa thành sẽ yên tĩnh một thời gian.
Dương Thành cần xây đập nước, bọn đưa khổ sai là thích hợp nhất.
Đỗ Nhược tiểu thúc tử: Lão Tứ, chúng cũng thôi.
Sở Vân Bạch đáp lời, theo Đỗ Nhược, rời khỏi quán ăn.
Đợi xe ngựa rời , mới tò mò hỏi: Tam tẩu, tẩu học công phu từ khi nào ?
Đỗ Nhược nghiêm túc : Học từ Tam ca của ngươi đó, ? Ngươi cũng học ?
Sở Vân Bạch gật đầu: Vâng, công phu lợi hại bao! Về nhà sẽ bảo Tam ca dạy .
Chàng thấy Tam tẩu một đ.á.n.h bại cả một đám , thật sự quá lợi hại, nên cũng đặc biệt hứng thú.
Đợi bọn họ xa dần, những đường bóng lưng của bọn họ, trong lòng thầm nghĩ cô nương thật lợi hại! Cái hình nhỏ bé đó một đ.á.n.h bại nhiều như .
Ngay , Chu Đại và tên vô thu trọn bộ quá trình mắt! Chỉ thấy vị cô nương tay, chiêu thức sắc bén mà độc ác, mỗi chiêu đều như mang theo sát ý vô tận.
Tên vô sợ đến sắc mặt tái nhợt, hai tay vô thức che về phía hạ , sợ rằng một khi bất cẩn sẽ trọng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-247-quan-binh-da-den.html.]
Vốn dĩ còn định cướp đàn bà về, chế phục xong sẽ nhục nàng , nhưng khi chứng kiến cảnh , chẳng còn chút ý niệm nào nữa.
Một làn gió nhẹ thổi qua, còn rùng một cái.
Mấy tên ác bá ngày thường vốn kiêu căng ngạo mạn quen thói, cứ ngỡ thể hô mưa gọi gió, ai địch nổi! chẳng chiếm chút lợi lộc nào, trái còn tống đại lao.
Mèo con Kute
Lại Chu Đại, bực bội : May mà hai lỗ mãng tay, bằng những kẻ đang vật vã kêu la đất , lẽ đổi thành hai chúng !
Dứt lời, bỗng giật hồn, hung tợn trừng mắt Chu Đại, miệng lẩm bẩm c.h.ử.i rủa: Ta Chu Đại, thằng nhóc ngươi cố ý hại c.h.ế.t lão tử ? Đối phó với đàn bà hổ cái , may mà tay.
Lúc trong lòng Chu Đại cũng vô cùng sợ hãi, tự nhiên cũng manh mối — vị cô nương tuyệt đối là nhân vật bọn họ thể dễ dàng chọc .
Thế là, vội vàng cúi khúm núm xin đối phương: Ca, ca bớt giận , thật ngờ cô nương lợi hại đến ! Nếu sớm thế, cho một trăm lá gan cũng dám để mạo hiểm …
Tên vô khẽ hừ một tiếng, phất tay áo rời .
Để Chu Đại một bơ vơ trong gió, may mà hai bọn họ bước , nếu kẻ quan binh bắt hôm nay chính là .
Nghĩ , việc cũng tìm nữa, vội vàng khỏi thành trở về nhà.
Đỗ Nhược cũng thẳng ngoại thành, giờ phút trong lòng nàng tính toán khác.
Nàng quyết định tiên đến nha môn một chuyến, định dâng tặng Đại Hắc cùng những khác một phần hậu lễ, để bọn họ thể giam giữ mấy tên đó thêm vài ngày.
Dẫu , nếu những kẻ thả dễ dàng, e rằng chỉ càng trở nên trắng trợn vô pháp, nhất định sẽ phạm sai lầm tương tự.
Đến lúc đó vạn nhất tức giận, tìm đến gây phiền phức cho bọn họ thì chút nào.
Không lâu , xe ngựa đến ngoài hậu môn nha môn.
Đỗ Nhược nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, vươn tay từ trong xe lấy hai chiếc giỏ tre tinh xảo.
Hai chiếc giỏ đầy ắp trái cây tươi lấy từ gian, mấy quả táo, một quả dưa hấu tròn xoe, mấy chùm nho, cùng một ít quýt, giỏ đầy ứ.
Hoa quả trong hai chiếc giỏ đều giống hệt , một chiếc giỏ là để tặng Đại Hắc cùng mấy bọn họ, còn chiếc là để tặng Giang phu nhân.
Đợi việc thu xếp thỏa, Đỗ Nhược mới đầu Sở Vân Bạch đang xe ngựa, khẽ dặn dò: Lão Tứ, ngươi cứ đợi ở đây, một lát sẽ ngay.
Vâng, Tam tẩu cứ , sẽ đợi ở đây.
Đỗ Nhược liền hai tay xách mỗi tay một chiếc giỏ nặng trĩu, sải bước nhẹ nhàng tiến về phía hậu môn nha môn.
Chẳng mấy chốc, lão gia trông cửa mở cổng cho nàng, ha hả dẫn nàng .
Tuy nhiên, Sở Vân Bạch ở chỗ cũ đầy nghi hoặc chằm chằm hai chiếc giỏ tay Tam tẩu , trong đầu ngừng suy nghĩ hai chiếc giỏ rốt cuộc xuất hiện xe ngựa từ khi nào? Sao hề .
Thôi kệ , cứ ngoan ngoãn trông xe ngựa là !
Đỗ Nhược bước hậu viện nha môn, vặn gặp Chu Thông đang ở phía .
Chu Thông thấy nàng đến, nhiệt tình hỏi: Đỗ Nhược tử, hôm nay thành ?
Hôm nay theo Đại Hắc ngoài sự vụ, nên xảy chuyện gì.
Đỗ Nhược đưa một chiếc giỏ tay cho : Chu đại ca, đây là một ít hoa quả, các cứ lấy mà nếm thử.
Chu Thông chiếc giỏ tay Đỗ Nhược, một miếng vải che bên , cũng bên trong là hoa quả gì.
đây là do Sở gia đưa đến, vẫn hai mắt sáng rỡ, cần nghĩ cũng chắc chắn là đồ .
nghĩ đến việc đến đây cũng dễ dàng gì, vội xua tay: Thế tiện , chúng thể nhận đồ của bá tánh.
Đỗ Nhược mỉm : Chu đại ca, cứ nhận lấy , cái cũng cho một ăn, còn Đại Hắc và những khác nữa, đến lúc đó mấy cứ chia mà ăn.
Chu Thông do dự một lát, cuối cùng vẫn nhận lấy: Vậy thì khách khí nữa. Rồi nhận lấy, xách thử một chút, trọng lượng cũng nhẹ. Vậy việc đây.