Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 251: Lo lắng

Cập nhật lúc: 2025-10-24 05:45:30
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đỗ Nhược còn mơ hồ, ngờ Sở Vân Chu đột nhiên động tay động chân với , nhất thời dọa cho giật b.ắ.n cả .

 

Nàng chợt mở to mắt, hoảng hốt vùng vẫy dậy, nũng : Ai da, đang ? Sáng sớm tinh mơ thế đừng càn

 

Thế nhưng, Sở Vân Chu lúc dường như lọt lời nàng , đối với sự phản kháng của nàng ngơ, động tác tay những chậm chút nào, trái còn trở nên càng lúc càng nhanh.

 

Chàng động tác nhanh nhẹn, chốc lát liền cởi bỏ hết y phục của nương tử nhỏ, khiến xuân quang chợt lộ.

 

Đỗ Nhược thấy , thẹn giận, vội vàng đưa tay che phong cảnh diễm lệ n.g.ự.c , trong lòng ngừng lẩm bẩm c.h.ử.i rủa, nàng thật đ.á.n.h cho tên nam nhân một trận tơi bời.

 

Nàng tự nhủ, tên rốt cuộc là thần kinh nào chập , sáng sớm tinh mơ sẽ chuyện đó chứ!

 

Này! Chàng rốt cuộc là gì? Sáng sớm tinh mơ uống nhầm t.h.u.ố.c !

 

Sở Vân Chu để ý nương tử nhỏ c.ắ.n , chỉ chăm chú kiểm tra nàng từ đầu đến chân, từng li từng tí một.

 

Đợi đến khi xác nhận nàng hề bất kỳ vết thương nào, thậm chí ngay cả một vết bầm tím nhỏ cũng từng phát hiện, trái tim vẫn luôn treo cao của lúc mới cuối cùng an tâm trở .

 

Lông mày khẽ nhíu, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng, chút do dự nhanh chóng dang rộng hai tay, ôm chặt Đỗ Nhược lòng.

 

Vòng n.g.ự.c rộng lớn của áp sát thể mềm mại của Đỗ Nhược, như thể xoa nắn nàng hòa cơ thể .

Mèo con Kute

 

Giờ phút , mặt đầy vẻ lo lắng thể che giấu, lông mày rậm nhíu chặt, đôi môi khẽ hé, dịu giọng : Nương tử, thấy nàng bình an vô sự, liền yên tâm .

 

Nàng nếu như thật sự chuyện bất trắc, bảo những ngày sống đây?

 

Đỗ Nhược hành động đột ngột của giật , nhưng cảm nhận sự ấm áp và quan tâm trong vòng tay , trong lòng khỏi ấm áp.

 

Tuy nhiên miệng vẫn chịu yếu thế, lén lút lườm một cái, trách móc : Hừ, thể chuyện gì chứ? Nhìn xem, căng thẳng đến bộ dạng .

 

lúc , Đỗ Nhược đột nhiên nhớ chuyện xảy ngày hôm qua, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

 

Tên nam nhân sáng sớm như phát điên, hóa là đang lo lắng cho .

 

Không cần cũng , chắc chắn là tiểu thúc tử nhà bán ! Nghĩ đến đây, nàng khẽ vỗ vỗ lưng .

 

Được , thật sự chuyện gì , xem vẫn bình an vô sự ? Ngược là những kẻ đó, từng tên một đều yếu ớt như gà con, đ.á.n.h cho chút sức thủ.

 

Nhìn bộ dạng căng thẳng lo lắng của , lòng Đỗ Nhược nhất thời trở nên mềm mại, vội vàng an ủi trượng phu, để yên tâm.

 

Ta tin nàng, nhưng nàng phép chạy lung tung một nữa, sẽ lo lắng đấy.

 

Đỗ Nhược đang chìm đắm trong sự ấm áp , cảm thấy hai tay Sở Vân Chu bắt đầu chút an phận.

 

Đôi bàn tay to lớn của Sở Vân Chu khẽ xoa bóp lưng nàng, men theo vòng eo thon thả của nàng chậm rãi trượt xuống, trong miệng còn lầm bầm thì thầm: Nương tử, nàng thật thơm, da dẻ mịn màng…

 

Lòng Đỗ Nhược chợt run lên, một dự cảm lành dâng lên trong lòng.

 

Những lời của trượng phu thật quá ám và nguy hiểm, khiến nàng khỏi đỏ mặt tía tai.

 

Nàng vội vàng đưa tay đẩy : Ai da, ! Sáng sớm tinh mơ thế , đừng loạn nữa, lát nữa nương sẽ đến gọi chúng ăn cơm .

 

Khóe môi Sở Vân Chu khẽ nhếch lên, lộ một nụ như như , nhẹ giọng bên tai nàng: Đừng vội mà, giờ còn sớm lắm…

 

Nói đoạn, những buông tay, trái còn ôm Đỗ Nhược càng chặt hơn, ghì nàng trở giường.

 

Đừng động đậy, ôm một lát thôi.

 

Chàng gì cả, chỉ ôm nương tử ngủ một lát.

 

Một lát , mới khẽ : Nương tử, hôm nay thành đưa món dưa muối, là để cùng nàng nhé! Thằng lão tứ cùng nàng cũng chẳng giúp gì, lỡ gặp chuyện như hôm qua thì ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-251-lo-lang.html.]

 

Đỗ Nhược đối với chuyện tỏ khá thờ ơ, dù hôm nay chỉ là đưa món dưa muối thôi, nghĩ bụng hẳn sẽ tốn quá nhiều thời gian.

 

Được , mau buông tay để dậy, còn mặc y phục, chốc nữa nương mà thì ?

 

Đỗ Nhược nũng , vùng vẫy.

 

Sở Vân Chu liền vội buông hai tay đang ôm chặt vợ , ánh mắt đảo một vòng nàng, cố nén sự kích động trong lòng, rụt ánh mắt .

 

Sau đó ân cần bắt đầu tìm kiếm y phục: Nương tử, hôm nay nàng mặc bộ nào? Ta lấy giúp nàng.

 

Chỉ thấy Đỗ Nhược động tác nhanh nhẹn mặc áo lót , đó vươn tay chỉ về phía sào phơi đồ, nhẹ giọng : Ta cứ mặc bộ y phục treo ở bên cạnh là .

 

Sở Vân Chu thuận theo hướng ngón tay Đỗ Nhược tới, thấy sào phơi đồ chỉ lơ thơ vài bộ y phục, khỏi cảm thấy ít ỏi.

 

Nương tử, xem nàng chẳng mấy bộ y phục tươm tất, là nhân chuyến thành , nàng cũng mua thêm vài bộ mới !

 

Đỗ Nhược quá để tâm đến việc ăn mặc của , nhanh nhẹn mặc y phục , thản nhiên đáp:

 

Mua y phục mới gì, tiền đó chi bằng mua một tiểu viện trong thành còn thiết thực hơn nhiều!

 

Lời dứt, nàng như chợt nghĩ chuyện gì đó quan trọng, sắc mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt thẳng tắp Sở Vân Chu.

 

Nghiêm túc đề nghị: Vân Chu ca, theo thấy, chúng hôm nay chi bằng trực tiếp thành xem thử viện tử nào thích hợp !

 

Sở Vân Chu nghi hoặc vợ .

 

Đỗ Nhược tiếp tục : Chàng nghĩ mà xem! Năm con cái chúng sẽ học, nếu thể một viện tử của riêng trong thành, đến lúc đó sẽ cần mỗi ngày chạy chạy về đưa đón chúng học nữa, chẳng sẽ tiện lợi hơn nhiều ?

 

Nàng qua năm sẽ đưa bọn trẻ thành, việc mỗi ngày như , bọn trẻ cũng nghĩ , quả thật tiện lắm.

 

Nương tử bạc, Sở Vân Chu cũng lo lắng về bạc để mua viện tử , nàng , đương nhiên giơ tay ủng hộ, liền gật đầu: Ừm, theo nàng.

 

Đỗ Nhược nhắc nhở: Chuyện cứ trong phòng thôi, khi việc thành công, nhất đừng với cha nương họ, kẻo đến lúc đó họ lo lắng.

 

Sở Vân Chu chăm chú lắng , vội vàng đáp lời: Ừm, đều theo nàng.

 

Đỗ Nhược véo một cái lên gương mặt xí của : Chàng chỉ điểm là khiến hài lòng nhất.

 

Sở Vân Chu lập tức biến sắc, ngay lập tức đẩy nàng lên giường, cù lét lên tiểu nữ nhân.

 

Thật sự chỉ điểm khiến nàng hài lòng ? Có thử cái khác ?

 

Đỗ Nhược thật sự sợ hãi, vội vàng cầu xin tha thứ.

 

Đều hài lòng, hài lòng !

 

Sở Vân Chu hôn một cái lên mặt nàng, cũng quên uy hiếp: Nếu hài lòng, lão tử sẽ cho đến khi nàng hài lòng mới thôi.

 

Hắn lời , Đỗ Nhược xong mặt đỏ bừng, nam nhân quả thật đắn chút nào.

 

Hai vợ chồng đang đùa giỡn giường, cửa phòng đập vang lên tiếng thình thịch: Lão Tam, Tam tức phụ, ăn cơm thôi.

 

Nương đến , mau dậy . Đỗ Nhược đẩy Sở Vân Chu.

 

Sở Vân Chu dậy, chỉnh y phục: Nương, chúng con đến ngay.

 

Tiền thị thấy tiếng con trai thứ ba, liền yên tâm rời .

 

Sau khi hai thu dọn xong xuôi, liền đến tiền viện.

 

 

Loading...