Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 256: --- Mua sắm điên cuồng

Cập nhật lúc: 2025-10-24 05:45:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi xe ngựa sắp đến cổng thành, Đỗ Nhược chợt nhớ điều gì đó, vui vẻ :

 

“Anh Vân Chu, chúng hãy ghé chợ thêm một chuyến nữa, mua chút rượu ngon món quý về, một ngày như hôm nay, tối đến chúng nên ăn mừng thật long trọng.”

 

“Được.”

 

Sở Vân Chu đáp lời, kéo dây cương đầu, xe ngựa đột ngột rẽ hướng, thẳng tiến đến chợ.

 

Đỗ Nhược nghĩ, hôm nay mua nhà, phu quân tìm công việc ở nha môn, Từ Tú Tài đồng ý dạy dỗ mấy đứa trẻ, nên xứng đáng để ăn mừng thật đàng hoàng.

 

Sở Vân Chu vợ ăn mừng, liền vui vẻ chấp thuận quyết định của nàng. Một việc hỉ sự như , quả thật nên bày hai mâm tiệc thịnh soạn, để gia đình náo nhiệt một phen.

 

Từ Tú Tài trong xe ngựa thì đưa mắt hai , gương mặt hiện lên một vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

 

Về nơi sắp đến sẽ trông như thế nào, trong lòng ông đầy tò mò và mong đợi.

 

Chẳng mấy chốc, ba đến khu chợ nhộn nhịp.

 

Đỗ Nhược thẳng đến quầy bán thịt, một hồi chọn lựa, nàng hào phóng mua nửa tảng thịt heo tươi, tốn một lạng bạc.

 

Chủ quầy thấy nàng mua nhiều, bảo nàng còn ít gan heo, cật heo và xương ống, nếu nàng thì sẽ bán với giá ưu đãi.

 

Đỗ Nhược suy nghĩ một lát, thấy rằng bày hai mâm cỗ thì nguyên liệu tự nhiên càng phong phú càng , liền chút do dự mà cho tất cả túi.

 

Ở quầy hàng bên cạnh, còn một tảng mỡ thăn, nàng dứt khoát mua luôn.

 

Sau đó, các nàng chuyển sang quầy bán rau.

 

Các loại rau củ ít, thể vì thời tiết mà tươi lắm.

 

đến , hôm nay Từ Tú Tài ở đây, nàng cũng tiện lấy rau từ gian , nên chỉ thể tùy tiện mua một ít.

 

Đỗ Nhược cẩn thận lựa chọn, chẳng mấy chốc, giỏ trong tay đầy ắp rau xanh, ớt, cà tím, hẹ tây, v.v.

 

Thật những thứ là đủ , trong nhà còn nuôi hai con cá và một ít hải sản khô, đến lúc đó nếu rau ăn, cùng lắm thì biển cạy hải sản, tùy tiện cũng nhặt về ít.

 

Trong nhà thiếu gạo, mì, ngũ cốc và dầu, nàng cũng mua nữa, đây cũng chỉ là màu bên ngoài, kho lương thực trong nhà nàng hai ngày một , thấy cái gì hết thì thêm một chút, những hao hụt mà ngược càng ăn càng nhiều.

 

Vì các nàng thường xuyên thành, trong nhà thêm lương thực, cũng ai nghi ngờ.

 

Lúc rời , nghĩ đến việc Từ Tú Tài sẽ ở nhà dạy dỗ các con chữ nghĩa, họ tiện đường rẽ hiệu văn phòng tứ bảo.

 

Trong tiệm, văn phòng tứ bảo đầy đủ, tỏa mùi mực nhẹ nhàng.

 

Đỗ Nhược cẩn thận chọn mấy xấp giấy chất lượng cao, cùng vài cây bút lông, thỏi mực và năm chiếc nghiên mực tinh xảo.

 

Chỉ riêng những thứ tốn gần trăm lạng bạc.

 

Sở Vân Chu ngờ thứ đắt đến , may mà hồi nhỏ mấy em họ học, nếu thì lấy bạc để chu cấp cho họ ăn học.

 

Khi thứ mua sắm xong xuôi, Đỗ Nhược vội về nhà mà thẳng đến tiệm may đo quần áo mà nàng mua .

 

Đỗ Nhược chọn mua hai bộ quần áo cho mỗi đàn ông sắp công vụ ở nha môn, cũng là sợ họ mặc quá rách rưới, đến lúc đó những đồng nghiệp ở nha môn khinh thường.

 

thì vì lụa, ngựa vì yên! Muốn việc ở nha môn, họ nên mặc một chút.

 

Sở Vân Chu thấy vợ xách mấy bộ quần áo mới, khỏi mở to mắt, chẳng quần áo ? Sao mua nhiều thế .

 

Anh kỹ , phát hiện trong đó vài bộ quần áo rõ ràng cỡ của , trong lòng nhất thời đầy nghi hoặc.

 

Mèo con Kute

Thế là, ghé sát , khẽ hỏi: “Vợ ơi, nàng mua một lúc nhiều quần áo thế , đều là mua cho ?”

 

Đỗ Nhược ngẩng đầu lên, kiểm tra chất lượng của quần áo, trả lời:

 

“Ta thấy mấy đàn ông các , ngày thường ngay cả một bộ quần áo tươm tất cũng . Ngày mai công vụ , thể cứ mặc bộ đồ rách rưới ! Đại ca, nhị ca, mỗi hai bộ, còn Triệu Tiểu Tứ, đều mặc cho đàng hoàng một chút, thể để coi thường .”

 

Nói xong, nàng đầu liếc Sở Vân Chu một cái, ánh mắt chút trách móc.

 

Sở Vân Chu thuận theo ánh mắt của vợ cúi đầu bộ quần áo , vốn cũ kỹ, thậm chí còn vài chỗ vá víu, khỏi đỏ mặt.

 

Anh thầm cảm thán, vẫn là vợ nghĩ chu ! Nghĩ đến đây, lập tức lộ vẻ mặt lấy lòng, liên tục gật đầu đáp: “Đều em, vợ đúng!”

 

“À đúng , để đại ca ở nhà, để Tiểu Ngũ , em thấy ?”

 

Đỗ Nhược dừng động tác tay, hỏi: “Tại ?”

 

Sở Vân Chu lúc mới suy nghĩ của , Đỗ Nhược xong tự nhiên ý kiến, đó chọn thêm hai bộ cho Triệu Tiểu Ngũ.

 

Bà chủ tiệm bên cạnh thấy Đỗ Nhược chọn nhiều quần áo như , còn là khách quen của tiệm, liền nhiệt tình đề nghị: “Cô nương, cô mua nhiều quần áo thế , chọn thêm mấy đôi giày nhỉ? Nếu mua cùng lúc, thể tính giá rẻ hơn cho cô.”

 

Đỗ Nhược , đương nhiên chọn thêm vài đôi giày.

 

giày cũng là một công việc vất vả, thể mua giày vặn chăng thì tại ?

 

Nàng nhanh chóng cùng bà chủ chọn tám đôi giày, bốn mỗi hai đôi.

 

Đã thỏa thuận nếu thì sẽ đổi.

 

Có chừng coi như tạm đủ, nhưng nghĩ đến nhị ca đều quần áo mới, đại ca dù , nhưng nếu chỉ bỏ sót một thì hình như .

 

Đỗ Nhược dứt khoát chọn thêm mấy xấp vải, đến lúc đó mang về cho chồng, để bà cùng chị dâu cả may cho những đàn ông trong nhà mỗi hai bộ quần áo.

 

Mua nhiều như , nàng duy nhất mua cho , Sở Vân Chu nhíu mày: “Vợ ơi, em cũng chọn vài bộ .”

 

Đỗ Nhược cúi đầu bộ đồ đang mặc, khẽ lắc đầu: “Thôi, để hãy mua! Ta quần áo mặc .”

 

Nàng thật mấy bận tâm đến việc mặc gì, hơn nữa trong gian của nàng còn mấy bộ đồ Tiền thị may mà nàng mặc.

 

Sở Vân Chu thấy vợ cũng bạc, còn tưởng là nàng thích quần áo ở đây.

 

Thanh toán xong bạc, hai hài lòng rời khỏi tiệm may đo quần áo.

 

Từ Tú Tài ngờ cặp vợ chồng trẻ tiêu bạc điên cuồng đến , chiếc xe ngựa vốn rộng rãi chốc lát chật ních, đến cả chỗ của ông cũng gần như còn.

 

Tuy nhiên, nhờ mà ông cũng hiểu tại họ mang theo nhiều bạc đến thế, mua nhà là mua ngay.

 

Xe ngựa chất đầy đồ, họ mới về nhà.

 

Dọc đường , Đỗ Nhược kể cho Từ Tú Tài về tên của các con, tính cách, thói quen sinh hoạt, đó bàn luận về kế hoạch dạy học sắp tới.

 

Chẳng mấy chốc họ về đến nhà, xe ngựa dừng , lũ trẻ đang chơi trong sân đều chạy , tò mò vây quanh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-256-mua-sam-dien-cuong.html.]

“Tam thúc, tam thẩm, hai về ạ?”

 

“Hôm nay ở nhà ngoan ?” Đỗ Nhược nhảy xuống xe ngựa hỏi bọn trẻ.

 

“Dạ, đều ngoan ạ.” Nhị Bảo ngoan ngoãn trả lời.

 

Chương 257 :--- Thầy giáo

 

Đỗ Nhược đang chuyện thiết với ba đứa trẻ, Từ Tú Tài vén rèm xe một lúc, thấy mấy đứa trẻ quả nhiên vô cùng đáng yêu, trong lòng hài lòng về những học trò của .

 

Trong lúc họ chuyện, ông liền vén rèm xe bước xuống.

 

Thấy xe ngựa một ông lão bước xuống, Đại Bảo hỏi: “Tam thẩm, ông lão là ai ạ?”

 

Từ Tú Tài năm nay thật mới năm mươi tám tuổi, thật sự thể gọi là ông lão, chỉ vì gần đây ông bệnh, thể suy yếu, tóc bạc ít.

 

tiều tụy đến mấy, khí chất của sách vẫn đổi.

 

Đỗ Nhược vội vàng giới thiệu với các con: “Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, nhanh đến chào hỏi ông Từ . Ông Từ là mà tam thẩm mời về dạy các con sách chữ đó, các con ngoan ngoãn lời ông Từ, ?”

 

Các con là tam thẩm mời thầy giáo về, đầu tiên đều ngẩn một lát, đó mới phản ứng , lập tức cung kính hành lễ chào hỏi.

 

“Chào ông Từ ạ!”

 

Từ Tú Tài mấy đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, lòng tràn ngập niềm vui, nếu ông một đứa con trai, chừng cháu nội cũng lớn chừng .

 

Từ Tú Tài tươi , trong mắt lộ một tia hiền từ: “Các con, các con khỏe !”

 

“Từ nay về , chính là của các con , sẽ dạy các con sách chữ, và cả những đạo lý nữa, đến lúc đó các con học hành chăm chỉ đấy.”

 

Mấy đứa trẻ đồng thanh đáp: “Dạ, chúng con ạ.”

 

Trên đường đến, ông luôn tự hỏi rốt cuộc là đứa trẻ như thế nào mà thể khiến một dì cứ nhắc mãi, cho đến khi gặp ông mới phát hiện, mấy đứa trẻ quả thực ngoan ngoãn.

 

Đỗ Nhược chăm chú Từ Tú Tài, quan sát thái độ của ông đối với các con .

 

Nàng thấy mặt ông luôn giữ nụ hòa ái dễ gần.

 

Trong lòng nàng cảm khái, hôm nay thật sự kiếm , nhặt một như , đến lúc đó các con cần đến thành mà học, ở nhà là thể học tập.

 

Nàng kéo Đại Bảo đầu , giơ tay chỉ mảnh ruộng xa, với Đại Bảo: “Đại Bảo, con mau chạy ruộng, gọi ông bà nội cùng cha con và nhị thúc họ về nhà !”

 

Đại Bảo lời tam thẩm dặn dò, chút do dự gật đầu: “Dạ ạ, tam thẩm, cháu ngay đây!”

 

Nói xong liền như một cơn gió nhanh chóng chạy về phía mảnh ruộng, chớp mắt biến mất khỏi tầm mắt .

 

Thấy Đại Bảo rời , Đỗ Nhược liền chuyển ánh mắt sang Nhị Bảo và Tam Bảo, dịu dàng dặn dò: “Nhị Bảo, Tam Bảo, hai con cũng đừng đấy, mau dìu ông Từ , cẩn thận đừng để ông ngã. Ông Từ đang bệnh, mau dìu ông trong .”

 

Nhị Bảo và Tam Bảo lập tức đồng ý, mỗi đứa một bên, dìu Từ Tú Tài.

 

Đỗ Nhược từ xe ngựa lấy xuống gói thảo d.ư.ợ.c của Từ Tú Tài, đưa cho Nhị Bảo: “Nhị Bảo, con mang gói t.h.u.ố.c trong, tìm con, bảo tìm một cái bàn chải sạch để cọ rửa nồi, sắc gói t.h.u.ố.c cho ông Từ uống.”

 

“Dạ , tam thẩm.” Nhị Bảo ngoan ngoãn đáp lời, từ tay tam thẩm nhận lấy gói thảo d.ư.ợ.c nặng trĩu , cùng Tam Bảo như hai lớn nhỏ tuổi hiểu chuyện, cẩn thận dìu Từ Tú Tài chầm chậm bước về phía cổng nhà.

 

Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Từ Tú Tài vẫn luôn rạng rỡ nụ hiền từ và mãn nguyện, tựa hồ sự ấm áp nồng nàn mà gia đình trao tặng ông xúc động sâu sắc.

 

Ông sâu hai vợ chồng Đỗ Nhược, đầu bước theo hai đứa trẻ.

 

Ngay khi Từ Tú Tài cúi đầu bậc thềm chân, bất chợt một tia lệ trong suốt lóe lên trong đáy mắt ông, nhưng thoáng chốc tan biến còn dấu vết như băng vụt qua bầu trời đêm.

 

Sau đó, ông hít một thật sâu, cố gắng bình phục những cảm xúc đang trào dâng trong lòng, theo sát bước chân của Nhị Bảo và Tam Bảo, vững vàng từng bước tiến cánh cửa rộng mở.

 

Sở Vân Chu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua bóng lưng Từ Tú Tài đang rời , ghé sát vợ , tựa đầu tai nàng, khe khẽ hỏi: “Vợ ơi, rốt cuộc nàng nghĩ thế nào mà mời Từ về ?”

 

Đỗ Nhược dịu dàng vươn bàn tay ngọc, khẽ vuốt mái tóc gió thổi phần rối loạn của chồng, đó cũng hạ giọng đáp: “Anh Vân Chu, mời ông về là bởi ông kiến thức uyên bác, cứ căn thư phòng đầy sách của ông thì sẽ rõ.”

 

“Vả , còn thấy bóng hình của trong quá khứ nơi ông . Ông cũng giống như , đều từng chịu đựng sự bóc lột và phản bội tàn nhẫn từ . Nhìn ông , thực sự cảm thấy thương cảm.”

 

Nghe những lời của nàng, Sở Vân Chu lòng chợt thắt , vòng hai tay ôm lấy vợ nhỏ lòng, vô thức siết chặt hình mềm mại trong vòng tay.

 

Chàng quanh, xác nhận ai ở gần, nhanh chóng cúi đầu, lén lút đặt một nụ hôn nồng ấm lên vầng trán trơn láng của vợ, thì thầm: “Vợ đừng buồn. Sau bất kể chuyện gì xảy , em vẫn sẽ luôn bên cạnh bảo vệ.”

 

Đỗ Nhược đẩy lồng n.g.ự.c nóng bỏng của : “Thôi , lát nữa đến thấy thì . Mau mau dỡ đồ xe ngựa xuống .”

 

Sở Vân Chu kéo vợ mái hiên, để nàng tránh nắng: “Em cứ ở đây, lát nữa chờ đại ca họ về dỡ đồ.”

 

Đại Bảo nhanh chóng chạy ruộng, chạy la lớn, kể với ông bà nội và thím ba rằng họ mời một thầy giáo về.

 

Tiền thị và những khác xong lập tức như vỡ òa, thậm chí thể tin tai .

 

“Đại Bảo, con gì cơ?” Ông Sở dừng công việc tay, hỏi một nữa.

 

Đại Bảo lặp : “Ông nội, bà nội, thím ba mời về một ông Từ, ông là sẽ đến dạy chúng cháu sách học chữ, thím ba bảo ông bà mau về nhà .”

 

Lần , đều hiểu rõ, họ hai lời, nhanh chóng vác cuốc, vội vã chạy về nhà.

 

Còn mấy nhà họ Triệu thì theo đại quân cùng trở về, vẫn ở đồng ruộng bận rộn, bởi thầy giáo nhà họ Sở mời về, nhà họ con nít cần học chữ.

 

Mấy ngày tuy một trận mưa, nhưng từ đó về , trời hề đổ mưa nữa.

 

Bởi , hiện giờ, việc tưới nước cho các luống rau trở thành nhiệm vụ cấp bách, mỗi ngày sáng sớm và chiều tối đều tưới một , xong những việc cũng mất nhiều thời gian.

 

Ngoài , trong vườn rau còn nhiều việc đang chờ họ , họ tiếp tục cặm cụi việc.

 

Cùng lúc đó, Tiền thị và những khác về đến nhà, thấy bên cạnh xe ngựa mua về ít đồ đạc, thế là mỗi một túi, một món mang nhà, và thẳng đến tiền viện.

 

Vừa đến tiền sảnh, liền thấy trong chính đường đang một lão giả hình gầy gò nhưng toát vẻ thư sinh đang .

 

Sau khi gặp mặt, hai bên khẽ gật đầu chào .

 

Sở Vân Chu thì trách nhiệm giới thiệu Từ Tú Tài với nhà, cũng như giới thiệu nhà với ông .

 

“Cha, vị là Từ , là thầy giáo mà chúng con mời về cho các cháu.”

 

“Từ , đây là cha và đại ca, nhị ca.”

 

Ông Sở lúc mới dẫn ba con trai bước đường đường chính chính.

 

“Chào Từ !” Ông Sở thậm chí còn kịp xắn ống quần xuống, vội vàng đến bắt chuyện với Từ Tú Tài.

 

Từ Tú Tài dậy, chắp tay cúi chào một bước.

 

Ông ngờ những thể sống trong căn nhà , còn tự xuống ruộng việc, trong lòng, ông càng thêm ngưỡng mộ gia đình .

Loading...