Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 26: Gọi mẹ
Cập nhật lúc: 2025-10-23 12:13:26
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi thôn trưởng rời , Tiền thị mới đến phòng bên cạnh, trầm trọng với Đỗ Nhược: Nha đầu, nãy chúng bàn bạc chuyện nhập hộ khẩu cho con, còn một chuyện hỏi con đồng ý , cha tự chủ cho các con , cũng các con sớm ngày thành .
Đỗ Nhược hiểu rằng, từ nay về nàng sẽ chính thức trở thành nương tử của Sở Vân Chu, nhưng xã hội nàng thế nào cũng , một phụ nữ ai che chở, đến cũng sẽ bắt nạt.
Tuy nàng bản lĩnh để thoát , nhưng nàng cũng sống một cách thoải mái hơn.
Đại, đại nương, con ý kiến. Khi nàng , giọng còn mang chút ngượng ngùng, mặt chính là chồng của nàng , nàng từ giờ phút ngoan ngoãn một chút.
Tiền thị vỗ vỗ tay nàng, vui vẻ : Gọi gì là đại nương chứ! Sau gọi .
Đỗ Nhược khuôn mặt tươi của bà, gọi một tiếng Mẹ.
Tiền thị đáp: Ừm, con cứ ở trong phòng một lát, xem các con dâu cơm xong .
Sau khi Tiền thị rời , Sở Vân Chu liền khoanh tay ở cửa, nương tử cũng thấy đủ.
Trong phòng cũng khác, Đỗ Nhược thấy y toe toét, vui mà lườm y một cái: Nhìn gì mà , mau đóng cửa , lạnh c.h.ế.t .
Sở Vân Chu vội vàng lùi đóng cửa phòng , y chuyện với nhị ca, giờ đây chỉ còn Đỗ Nhược một trong phòng của Lý Quế Hoa sưởi ấm.
Tiền thị đến gian bếp đó mới phát hiện lão tam mua nhiều đồ về đến thế, bà cũng phản ứng tương tự như hai cô con dâu, nhiều như thì tốn bao nhiêu bạc chứ.
Châu Hồng Anh thấy chồng , vội hỏi: Mẹ, lão tam mua nhiều rau như về, cần thêm món ?
Tiền thị cũng hào phóng một , Thêm. Chỉ là thêm một món rau rừng xào thịt hun khói.
Thực đó chính là món rau dương xỉ hái từ núi mùa xuân, phơi khô cất dành đến mùa đông mới ăn. Món nấu xong, hương thơm nồng nàn lập tức lan tỏa khắp nơi, một sức hút thể cưỡng .
Hai đứa trẻ đang chơi đùa xe la ngửi thấy mùi vị, cũng hương thơm hấp dẫn, lũ lượt tụ tập ; mà Tam Bảo vốn đang ngủ say, cũng mùi hương quyến rũ đ.á.n.h thức, tự chủ mà mở mắt .
Đại Bảo và Nhị Bảo như hai chú chim nhỏ nhanh nhẹn, từ ngoài sân lao thẳng gian bếp, miệng ngừng kêu to: Mẹ, ơi, hôm nay chúng ăn món gì ngon ? Mùi vị thơm quá mất!
Tiền thị mặt đầy nụ đáp: Là thịt hun khói tam thúc các con mang từ bên ngoài về, mau gọi ông nội các con đến ăn cơm .
Nghe thấy lời , Đại Bảo và Nhị Bảo hai em hẹn mà cùng hít mạnh vài hương thơm, đó vội vàng chạy ngoài.
Nhìn thấy bộ dạng phấn khích của hai đứa trẻ, Tiền thị khỏi lộ vẻ yêu chiều, khẽ : là hai đứa nhóc háu ăn mà.
Lý Quế Hoa : Hai đứa trẻ thèm thịt .
Chẳng bao lâu , bữa trưa chuẩn xong xuôi, cả nhà già trẻ lớn bé vui vẻ quây quần bên .
Có thêm hai , lũ trẻ dọn riêng một mâm thức ăn, còn lớn một mâm.
Đỗ Nhược đầu tiên ăn cơm cùng nhà họ Sở, trong bữa ăn, Tiền thị gắp cho Đỗ Nhược một đũa rau rừng xào thịt hun khói.
Mèo con Kute
Tam con dâu, mau nếm thử món .
Đối mặt với ánh mắt đổ dồn về phía , Đỗ Nhược đầu tiên trong đời trải nghiệm cái cảm giác ngượng ngùng và bối rối của một nàng dâu mới.
Nàng đỏ mặt, chút ngượng ngùng nếm một miếng, Cảm ơn . Sau đó liền cúi đầu ăn cơm.
Người nhà họ Sở lâu ăn món ngon như , ai nấy đều cúi đầu ăn cơm lời nào, chỉ thấy tiếng đũa và bát va chạm .
Ăn xong bữa trưa, Tiền thị dẫn hai cô con dâu dọn dẹp phòng ốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-26-goi-me.html.]
Điều khiến bà đau đầu là trong nhà chỉ mấy gian phòng , tạm thời tam con dâu vẫn ở chung phòng với , Sở lão đầu ngủ cùng hai con trai, khi Đỗ Nhược và Sở Vân Chu thành , chỉ thể sắp xếp như .
Trong nhà phòng trống, Tiền thị việc thở dài: Biết đây? Ngay cả một gian phòng thừa cũng , là bảo lão đại mấy em chúng nó dựng tạm một gian trong sân, lão tam chúng nó thành cũng thể kéo dài .
Lý Quế Hoa : Mẹ, trời lạnh thế đất đều đóng băng cứng ngắc , lấy bùn mà xây nhà chứ.
Châu Hồng Anh vốn dĩ là lanh lợi nhất, nàng đảo mắt một cái liền một ý kiến.
Mẹ, chân núi phía một căn nhà trống ? Hay là thuê tạm căn đó, để lão tam hai họ thành dọn qua đó ở tạm một thời gian, đợi đến mùa xuân xây nhà xong xuôi thì dọn về.
Tiền thị nghĩ nghĩ, lắc đầu, Không , căn nhà đó c.h.ế.t, để lão tam ở nhà tân hôn thì .
Lý Quế Hoa : Mẹ, lão thái thái nhà họ Trần đó sống đến một trăm linh một tuổi, đó là tang sự hỉ, vả qua nhiều năm , còn gì mà sợ hãi nữa.
Nàng tiếp lời: Không chúng con lão tam và tam dọn ngoài ở, chỉ là tình hình nhà như thế , con cũng sợ tam ở quen.
Tiền thị xong cũng thấy phiền não, nghiêm túc suy nghĩ một chút, đó liền tìm lão gia nhà để bàn bạc.
Sở lão đầu lúc cũng đan chiếu cỏ nữa, trong sân một góc chất củi, ông dẫn theo bốn con trai đang chuyển củi. Định dọn dẹp nơi đó , cho con la ở , trong ngoài nhà họ Sở đều bận rộn ngừng.
Trong căn phòng đơn sơ nhưng sạch sẽ tươm tất của Lý Quế Hoa, giường đất đặt hai bộ chăn đệm, đều gấp gọn đặt ở góc.
Mà lúc , Đỗ Nhược đang ngay ngắn giữa giường đất, bên cạnh nàng, ba đứa trẻ thơ ngây đáng yêu, đều chăm chú nàng.
Do đây là đầu gặp mặt, Đỗ Nhược vẫn rõ tên của mấy đứa nhỏ . Thế là, nàng chợt nảy ý, quyết định dùng kẹo để , rút ngắn cách với lũ trẻ.
Đứa lớn nhất , trông chừng tám tuổi. Con , cho thím ba con tên gì.
Đại Bảo đôi mắt láo liên đảo quanh, chợt bật : Thím ba, cháu tên là Sở Đại Bảo, năm nay tám tuổi ạ.
Nghe lời , Đỗ Nhược mỉm gật đầu.
Ngay đó nàng nhẹ nhàng xòe bàn tay , ba viên kẹo mềm nhiều màu sắc trong lòng bàn tay.
Nàng dịu giọng : Đại Bảo ngoan thật, ở đây ba loại kẹo mềm với màu sắc khác , con chọn một viên thích nhất .
Đại Bảo chớp mắt, ánh mắt đảo qua mấy viên kẹo một lát cuối cùng chọn viên kẹo mềm màu tím đậm.
Tiếp theo là đến lượt Nhị Bảo, đứa nhỏ rõ ràng hoạt bát cởi mở hơn ca ca, đợi Đỗ Nhược mở miệng hỏi, liền sốt ruột tự giới thiệu tên: Thím ba, cháu tên là Sở Nhị Bảo, cháu năm nay sáu tuổi ạ!
Nhìn vẻ lanh lợi tinh nghịch của Nhị Bảo, Đỗ Nhược khỏi vui vẻ, cũng hiệu cho cháu chọn một viên kẹo mềm ưng ý. Nhị Bảo chút do dự chọn viên kẹo mềm màu đỏ, mặt tràn đầy nụ mãn nguyện. Cảm ơn thím ba.
Cuối cùng, đến lượt Tiểu Bảo, đứa nhỏ nhất, trông chỉ ba bốn tuổi.
Lúc Tiểu Bảo đang mở to mắt, chăm chú những viên kẹo mắt, thậm chí nước dãi cũng sắp chảy . Có lẽ vì tuổi quá nhỏ, hoặc là quá căng thẳng, Tiểu Bảo chuyện lưỡi chút líu , chỉ thể lúng búng lẩm bẩm.
Đỗ Nhược thấy , khẽ hỏi: Cháu Tiểu Bảo , kẹo cháu ? Tiểu Bảo sức gật đầu, tỏ vẻ khẳng định.
Đỗ Nhược thấy thầm nghĩ, vẫn là đừng trêu chọc đứa bé nữa, nhỡ lát nữa cẩn thận chọc cho nó , thì cho việc giải thích với cha .
Nghĩ đến đây, nàng dứt khoát đưa viên kẹo mềm màu xanh còn trong tay trực tiếp cho miệng Tiểu Bảo, dịu dàng dặn dò: Nhai từ từ thôi!
Dù cũng là trẻ con, nàng chằm chằm, nhỡ nghẹn thì nàng dễ giải thích.