Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 284: Sòng Bạc

Cập nhật lúc: 2025-10-24 05:47:07
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Màn đêm buông xuống, Sở Vân Chu cùng bọn họ cuối cùng cũng kết thúc một ngày bận rộn mà trở về nhà.

 

Đỗ Nhược thấy trượng phu trở về, liền kịp chờ đợi mà kéo về phòng, đem chuyện xảy ban ngày kể rành mạch cho .

 

Giờ đây, giữa nàng và Sở Vân Chu còn bất cứ bí mật nào đáng kể, phàm là chuyện gì cũng đều sẽ cùng thương lượng giải quyết.

 

Sở Vân Chu xong lời kể của thê tử, lập tức lửa giận bốc cao ba trượng, tóc dựng ngược lên tận mũ.

 

Chỉ thấy hữu chưởng vung mạnh một cái, cứng rắn đ.á.n.h gãy một chiếc chân bàn vững chắc thành hai đoạn!

 

Chàng nghiến răng nghiến lợi mắng: Hảo tên Hạ lão bản trời cao đất rộng, dám ức h.i.ế.p đến thê tử của , thấy là sống đến chán !

 

Nhẹ nhàng nắm lấy tay thê tử an ủi: Thê tử đừng sợ, chuyện cứ giao cho , nhất định sẽ khiến tên gia hỏa ăn hết gói mang về!

 

Đôi mắt Sở Vân Chu trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ, thật sự lâu lắm tay luyện tập.

 

Đỗ Nhược thấy chân bàn đều trượng phu đ.á.n.h gãy, vội vàng cầm lấy tay xem xét kỹ lưỡng: Đừng giận, tạm thời còn vội, chỉ cần dám tay đối phó với chúng , đến lúc đó sẽ khiến ăn hết gói mang về.

 

Ngày hôm , tiệm trái cây vẫn mở cửa kinh doanh như thường lệ, Đỗ Nhược ở nhà lề mề nửa ngày, lúc mới dẫn Từ Tú Nhi chầm chậm khỏi nhà.

 

Hôm nay nàng đến tiệm, mà đến địa bàn của tên họ Hạ dạo một vòng.

 

Đến nơi Mạnh Tiểu Kiệt , nàng lúc mới phát hiện Hạ lão bản ít tiệm, một con phố mười mấy tiệm, biển hiệu đều khắc chữ Hạ, như thể sợ khác nơi là của nhà .

 

Đi từ đầu đến cuối, điều càng khiến Đỗ Nhược ngờ tới là, Hạ lão bản , mà còn mở cả thanh lâu và sòng bạc.

 

Hai tòa tiểu lâu ba tầng sát cạnh , chỉ vẻ ngoài đủ chấn động , Đỗ Nhược còn từng thấy căn nhà nào đến thế, nhưng điều khiến nàng thể hiểu nổi là, nhà họ Hạ giàu như , mà sinh ý trái cây của nàng vẫn còn thể để mắt tới.

 

Tuy nhiên nghĩ , trái cây trong tiệm của nàng ở nơi quả thật hiếm thấy, chiếm của riêng cũng gì lạ.

 

Ở cuối con phố tấp nập, cửa sòng bạc Hạ gia, đám tấp nập qua .

 

Lúc , cửa sòng bạc đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, khiến những qua đường xung quanh đều ngoái đầu .

 

Chỉ thấy hai tên tráng hán hình vạm vỡ, mặt đầy thịt xệ đang khí thế hùng hổ kẹp lấy một gã đàn ông quần áo rách rưới, mặt mũi tiều tụy, hình gầy yếu mà lôi ngoài, chút lưu tình ném xuống đất.

Mèo con Kute

 

Một tên tráng hán miệng lẩm bẩm c.h.ử.i rủa, quát lên với gã : Cút! Cút! Cút! Cái loại nghèo rớt mồng tơi như ngươi, bạc thì đừng hòng đến đây loạn! Nếu còn thấy ngươi, thì đừng trách chúng khách khí, đến lúc đó thể đ.á.n.h gãy hai tay ngươi!

 

Gã đàn ông sớm thua sạch căn nhà duy nhất giá trị của ở đây , giờ đây vô tình đuổi khỏi cửa, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng và cam tâm.

 

thì, nếu thể sòng bạc để tiếp tục liều mạng một phen, thì cơ hội giành căn nhà mất?

 

Nếu thật sự đến cả nhà cũng còn, cả nhà bọn về về đây? Trời sắp lạnh , đến lúc đó chẳng lẽ thật sự ở hang động .

 

Nghĩ đến những điều , gã đàn ông lòng như lửa đốt.

 

Ngay lúc , như thể nắm cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vội vàng đưa tay lòng n.g.ự.c sờ soạng.

 

Móc móc trong áo, liền móc một nắm tiền đồng lẻ tẻ, nắm chặt trong tay, trong ánh mắt lộ một tia hy vọng.

 

Cầu xin hai vị gia! Ta đây vẫn còn nhiều tiền đồng như , cứ để trong đ.á.n.h thêm hai ván ! Biết vận may đến, liền thể vận may đổi, lật ngược tình thế!

 

Gã đàn ông khổ sở cầu xin, giọng gần như nghẹn ngào.

 

Tuy nhiên, hai tên tráng hán hề lay động chút nào, vẫn lạnh lùng , như thể đang một con kiến bé nhỏ đáng kể.

 

Một trong đó, một tên tráng hán nhấc chân đạp thẳng gã đàn ông: Mau cút , còn lằng nhằng nữa thì sẽ đ.á.n.h gãy chân ngươi đấy.

 

Nam nhân ngã lăn đất, tiền đồng vương vãi khắp nơi, mấy đồng lăn đến chân Đỗ Nhược.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-284-song-bac.html.]

Đỗ Nhược nhíu mày, nhặt vài đồng tiền đưa cho nam nhân, hảo tâm khuyên nhủ.

 

Đại ca, chớ nên đ.á.n.h bạc nữa, thứ nên dính .

 

Nam nhân ngẩn , đó trong mắt tràn đầy vẻ hổ.

 

Đa tạ cô nương.

 

Lúc , từ sòng bạc bước một trông giống quản sự, thấy Đỗ Nhược liền với giọng điệu âm dương quái khí: Ối, tiểu nương tử nhiều chuyện từ chui !

 

Đỗ Nhược trừng mắt đáp: Sòng bạc của các ngươi chỉ cho phép khác thua, cho phép thắng, hành sự như , sợ gặp báo ứng ?

 

Quản sự lạnh một tiếng, Không thua thì đừng đến đ.á.n.h bạc chứ!

 

Với , đây là chuyện ăn của Hạ lão bản chúng , còn đến lượt một tiểu nha đầu như ngươi chỉ trỏ.

 

Nam nhân thấy của sòng bạc dường như gây khó dễ cho cô nương hảo tâm giúp đỡ , lòng thắt , vội vàng lên tiếng : Cô nương, nơi đây nên ở lâu, nàng mau mau rời ! Bằng lát nữa bọn họ nhất định sẽ tìm nàng gây phiền phức đó!

 

Đỗ Nhược vốn ý định dây dưa quá nhiều với đám , nàng khẽ gật đầu, tỏ ý tấm lòng của đối phương.

 

Đại ca cũng mau về nhà ! Sau đừng đ.á.n.h bạc nữa.

 

Ngay đó, nàng chút do dự , kéo Từ Tú Nhi bên cạnh, cất bước rời .

 

Thế nhưng, đám nam tử phía các nàng hề ý định dễ dàng bỏ qua.

 

Đặc biệt là tên quản sự cầm đầu, đôi mắt láu lỉnh vẫn luôn dán chặt Đỗ Nhược.

 

Trong lòng thầm tính toán: Một nữ tử xinh đến , nếu thể bắt giữ dâng cho Đông gia, khi đó chắc chắn sẽ trọng thưởng.

 

Nghĩ đến đây, khóe môi kìm nở một nụ xảo quyệt.

 

Chỉ thấy khẽ móc ngón tay về phía đám phía , đồng thời một thủ thế.

 

Ngay lập tức, hai tên tiểu vóc dáng vạm vỡ hiểu ý, vội vàng tiến lên, ghé sát tai miệng quản sự.

 

Sau khi rõ lời dặn dò của quản sự, hai liên tục gật đầu nhận lời.

 

Sau đó, bọn chúng sải bước dài, tiếng động bám sát phía Đỗ Nhược và Từ Tú Nhi, tựa như hai con sói đói c.h.ế.t dí c.ắ.n chặt lấy con mồi.

 

Mà nam nhân nhắc nhở Đỗ Nhược rời , giờ phút cũng phát giác tình hình chút .

 

Sắc mặt đột biến, thầm kêu một tiếng , hít sâu một , ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

 

Chớp mắt một cái, biến mất còn tăm .

 

Cô nương hảo tâm giúp đỡ , nhưng hình như gây phiền phức cho các nàng .

 

Bên , tên quản sự bóng lưng nam nhân hoảng loạn bỏ chạy, trong miệng kìm lẩm bẩm c.h.ử.i rủa: Thật là phản trời mà! Dám càn địa bàn của Hạ gia chúng , còn vọng tưởng thu những thứ nôn ? Hừ, đúng là mơ giữa ban ngày!

 

Nam tử vốn chỉ là một tráng đinh cày ruộng bình thường ngoài thành, trong nhà tuy gọi là giàu , nhưng dựa đôi tay cần cù và vài mẫu ruộng cằn, cuộc sống cũng tạm gọi là đủ ăn đủ mặc.

 

Mỗi ngày mặt trời mọc thì , mặt trời lặn thì nghỉ, tuy vất vả chút, nhưng cuộc sống vẫn xem như an .

 

Mới hai ngày , như thường lệ gánh một gánh củi đến thành bán.

 

Đường phố tấp nập qua , thật là náo nhiệt.

 

Vừa bán củi xong, một bóng dáng quen thuộc đột nhiên lọt mắt — hóa là bạn chơi thuở nhỏ của ! Chỉ là cả nhà chuyển đến thành sống khi còn nhỏ.

 

 

Loading...