Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 297: Một nhà đoàn tụ
Cập nhật lúc: 2025-10-24 05:47:19
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong sự chờ đợi sốt ruột của , Từ Tú Tài lúc mới chậm rãi giơ khối ngọc bội đang cầm trong tay lên, thần sắc ngưng trọng : Khối ngọc bội chính là vật của hai chị em bọn chúng.
Đỗ Nhược định thần kỹ, gật đầu đáp: Không sai, vật quả thật là của bọn chúng. Ta từng thấy, đó thì ?
Khi đó nàng thấy ngọc bội còn lấy lạ, hai chị em một khối ngọc bội màu sắc thượng đẳng như , vì bán đổi bạc lấp đầy bụng.
Hỏi mới , khối ngọc bội đối với bọn chúng mà quan trọng.
Từ Tú Tài hít sâu một , bình cảm xúc, tiếp tục kể: Thật , khối ngọc bội vốn dĩ cũng là của , nó là tín vật định tình tặng cho thê tử năm xưa.
Nói đến đây, trong ánh mắt y lộ một tia bi thương và hoài niệm khó tả.
Từ Tú Tài cuối cùng cũng lời chôn giấu trong lòng: Năm xưa bất chấp thê tử phản đối, cố chấp du học, thê tử của trong cơn giận dữ, bỏ nhà . Nhiều năm qua khắp nơi tìm kiếm nhưng kết quả, tưởng rằng đời sẽ còn ngày gặp . Không ngờ hôm nay ở đây thấy khối ngọc bội một nữa, nhưng thê tử của thì vĩnh viễn thể trở về nữa .
Mọi xong đều nghĩ, chẳng lẽ Từ Tú Nhi quan hệ gì với Từ , đều họ Từ, việc quả thật quá trùng hợp.
Tiền thị vội vàng nghi hoặc : Chẳng lẽ, hai chị em bọn chúng và Từ ...?
Lời hết, nàng cũng suy nghĩ đó của đúng .
Đỗ Nhược trong lòng mơ hồ một cảm giác, kỹ ba , quả thật là chút giống .
Từ Tú Tài lúc nước mắt lưng tròng: Nếu chủ nhà thu nhận hai chị em bọn chúng, thể thấy khối ngọc bội một nữa, cơ hội thấy hai cháu nội của , chừng bọn chúng vẫn đang chịu khổ chịu đói.
Có lời , đều hiểu, đây quả thật là một tin đại hỉ động trời.
Đỗ Nhược : Từ , đây cũng là sự an bài trong cõi u minh của trời xanh, ông cháu còn thể gặp thật quá.
Từ Tú Nhi và Tiểu Thạch Đầu cũng ngừng , đôi mắt đỏ hoe.
Từ Tú Nhi : Thì Từ gia gia chính là ông nội mà bọn con vẫn tìm kiếm.
Đây quả thật là trong cõi u minh ý trời, bọn họ cũng thể ngờ , Đỗ Nhược tùy ý giúp đỡ Từ một phen, tùy ý nhặt hai đứa trẻ, mà hóa bọn chúng là một nhà, đoàn tụ ở chỗ bọn họ.
Trải qua bao nhiêu gian truân còn thể gặp , thật sự dễ dàng gì.
Không cần nghi ngờ hai chị em Từ Tú Nhi rốt cuộc là cháu nội ruột của Từ , chỉ cần tướng mạo là đủ rõ .
Chỉ là đáng thương cho ba khuất của Từ gia, nếu như kiên trì thêm một chút, bọn họ thể sống những ngày tháng .
Đêm nay, định sẵn là một đêm ngủ, tất cả đều vui mừng cho ba ông cháu Từ gia.
Trong phòng của tiểu phu phụ Sở Vân Chu, hai vợ chồng đang thì thầm to nhỏ trong chăn.
Nương tử, nàng quả là một ngôi may mắn, những xung quanh gặp nàng đều gặp chuyện .
Đỗ Nhược cũng ngờ xung quanh xảy chuyện như , là trùng hợp chính nàng cũng tin.
Nàng , chuyện như , nên ăn mừng một chút , đến Tết , hãy ăn một cái Tết đoàn viên thật náo nhiệt.
Hai vợ chồng bàn bạc như , liền lén lút ngoài một chuyến.
Sáng sớm hôm , ánh nắng xuyên qua những tán lá lốm đốm rọi xuống sân viện nhà họ Sở.
Để ăn mừng ông cháu Từ gia đoàn tụ, tối qua bọn họ lén lút ngoài, lâu , Sở Vân Chu liền khiêng về một con heo rừng to lớn, mập mạp, khỏe mạnh.
Con heo rừng đen kịt, răng nanh sắc bén, là đầy dã tính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-297-mot-nha-doan-tu.html.]
Biết tin Sở Vân Chu săn về một con heo rừng lớn như , cả nhà họ Sở đều sôi trào lên, bởi vì con heo rừng vẫn còn sống.
Mèo con Kute
Hôm nay, Tiền thị đặc biệt mời Trần gia, Mạnh gia, Trần gia đến cùng ăn mừng, cùng chia sẻ niềm vui .
Sáng sớm tinh mơ, bọn họ lượt tập trung tại sân viện nhà họ Sở.
Vừa thấy con heo rừng , lập tức hưng phấn thôi.
Các nam nhân chút do dự tiến lên giúp đỡ, Mạnh Đại Cữu xắn tay áo chuẩn mài dao, Sở Lão Đầu tìm sợi dây thừng to khỏe bảo các con trai trói chặt con heo rừng , để khi m.ổ x.ẻ heo rừng sẽ thoát .
Còn các nữ nhân thì một bên, líu lo bàn tán sôi nổi về các phương pháp chế biến con heo rừng .
Lý Quế Hoa đề nghị một món thịt kho tàu sắc hương vị đều đủ đầy, Chu Tú Anh thì một lòng nghĩ đến việc món dồi tiết thơm ngon, tưởng tượng cảm giác giòn dai sảng khoái đến chảy nước miếng.
Tiền thị kiên quyết cho rằng dùng xương heo rừng hầm một nồi canh thịt heo rừng tươi ngon mới là lựa chọn nhất, nhiều như , ai nấy đều uống canh bồi bổ.
Lũ trẻ thì càng giống như một đàn chim non vui tươi, vây quanh con heo rừng, mở to đôi mắt tò mò, chớp mắt chằm chằm con vật khổng lồ mặt.
Bọn chúng thỉnh thoảng phát tiếng reo hò kinh ngạc, tràn đầy mong đợi bữa ăn thịnh soạn sắp tới.
Đỗ Nhược mỉm cảnh tượng náo nhiệt phi thường, trong lòng tràn đầy tự hào, một con heo rừng thôi mà thể khiến nhà vui vẻ đến .
Ngay cả Từ Tú Tài vốn dĩ nghiêm nghị ngày thường giờ phút cũng toe toét, đôi mắt híp thành một khe hẹp, y ngớt lời khen ngợi Sở Vân Chu quả là trẻ tuổi tài năng, bản lĩnh cao cường.
Sau một hồi bận rộn, thịt heo cuối cùng cũng xử lý xong xuôi.
Lúc , trong nhà bếp bốc lên làn khói bếp lượn lờ, theo gió nhẹ bay , trong khí tràn ngập những làn hương thơm hấp dẫn.
Chẳng bao lâu , từng món ngon chế biến tỉ mỉ, lấy thịt heo rừng chủ đạo, lượt lò và dọn lên bàn ăn.
Thịt heo kho tàu màu sắc đỏ tươi, tỏa hương thơm quyến rũ; dồi tiết chế biến béo ngậy mịn màng, khiến thèm ăn;
Canh xương hầm củ cải với xương ống và sườn nóng hổi, thơm ngon ngào ngạt…
Mọi quây quần bên bàn, thưởng thức mỹ vị, trò chuyện phiếm, tiếng rộn ràng ngớt, vang vọng mãi sân viện nhà họ Từ.
Vào ngày đặc biệt – lúc đón năm mới, trời tuyết trắng bay lả tả, gió lạnh buốt giá thổi qua.
Sở gia, Triệu gia, Trần gia, Mạnh gia, Từ gia, mấy gia đình tập trung ở ngã ba đường ngoài Sở gia trang.
Bọn họ thần sắc ngưng trọng, trong mắt lộ nỗi hoài niệm và bất lực đối với .
Mỗi trong tay đều cầm vài nén vàng mã màu vàng kim, những vật phẩm vốn dĩ nên đốt mộ tổ tiên ở quê nhà để cúng tế khuất, giờ đây chỉ thể đốt cháy mảnh đất xa lạ .
Ngọn lửa bốc lên cao, chiếu sáng vùng tuyết xám xịt xung quanh.
Ánh lửa bập bùng cháy rực như là ngọn lửa nỗi nhớ quê hương, nhớ khuất trong lòng bọn họ.
Tuy nhiên, giờ đây bọn họ buộc rời bỏ quê hương, lưu lạc đến nơi , còn thể tự về quê nhà cúng bái tổ tiên, cảm giác mất mát khiến lòng mỗi đều trở nên trống rỗng.
Từ Tú Tài dắt hai cháu nội, cháu ngoại thơ bé, chậm rãi đến chỗ đốt vàng mã dừng .
Nhìn ngọn lửa nhảy múa, trong lòng y thầm thì những lời thề nguyền với thê tử, con trai và con dâu đang ở nơi chín suối xa xôi.
Thê tử, con trai, con dâu, cảm ơn các ngươi đưa hai đứa nhỏ đến bên . Các ngươi cứ yên lòng! Tuy các ngươi còn nữa, nhưng nhất định sẽ dốc hết sức chăm sóc hai đứa trẻ . Dù gian khổ đến mấy, cũng sẽ che chở cho chúng, chúng bình an khỏe mạnh trưởng thành.