Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 46: Nấu ăn riêng

Cập nhật lúc: 2025-10-23 12:13:46
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sở Vân Chu ngẩng đầu ngoài cửa sổ, chỉ thấy mặt đất bên ngoài một lớp tuyết trắng bạc phủ kín, ước chừng tuyết chắc chắn dày.

 

Trên trung vẫn còn bao phủ một làn sương mù dày đặc, khiến tầm chút mơ hồ, nhưng cảnh tượng trắng xóa cho y , đêm qua chắc chắn đổ xuống một trận đại tuyết hiếm thấy.

 

Y ước lượng thời gian một chút, nhận giờ vẫn còn sớm. Đã thức dậy , y dứt khoát ườn giường nữa.

 

Y nhẹ nhàng lật xuống giường, sợ ồn đ.á.n.h thức tiểu tức phụ bên cạnh. Sau đó nhanh chóng mặc quần áo, chuẩn ngoài về phía cha một chuyến.

 

Trong những ngày lạnh thấu xương như , Sở Vân Chu để tức phụ của ở nhà nghỉ ngơi thật , tránh ngoài chịu cái khổ của phong hàn.

 

thì họ cũng nhất thiết về phía cha dùng cơm, bên tân phòng cũng chỗ nấu cơm, họ thể nấu cơm ở đây, đợi đến khi thời tiết ấm áp, băng tuyết tan hết về cũng .

 

Nghĩ đến đây, y nhẹ nhàng khép cửa phòng , bất chấp gió lạnh, bước giữa vùng băng tuyết ngập trời đó...

 

Bên lão trạch, Sở Vân Hà và nhị Sở Vân Xuyên bận rộn từ sớm. Hai đang dọn dẹp đống tuyết tích cao đến ngang thắt lưng trong sân.

 

Trong tay họ cầm xẻng, sức vung vẩy, xẻ một con mương sâu hun hút cửa vài gian phòng.

 

Khi thấy Sở Vân Chu trở về, hai dừng công việc trong tay, , trêu chọc : Ô hô, lão Tam, hôm nay dậy sớm thế ? Không ngủ thêm chút nữa ?

 

Họ nghĩ, lão Tam hai mươi bốn tuổi mới thành , chẳng lẽ thức khuya cả đêm , tinh lực thật sự dồi dào đến .

 

Sở Vân Chu đường hề dễ dàng, trong tuyết y cứng rắn đạp một con đường, cả đều tuyết bao phủ, chỉ lộ đôi mắt đang đảo qua đảo , hơn nữa lông mi đều đóng đầy sương bạc, quần áo cũng đều tuyết ướt.

 

Nghe hai vị trưởng trêu chọc , y cũng thì giờ để đùa với họ.

 

Đại ca, nương dậy ? Lời còn dứt, chỉ thấy Tiền thị từ nhà bếp nhanh chóng bước .

 

Tiền thị thấy lão Đại chuyện với lão Tam, nàng liền con trai thứ ba đến, thấy y liền hỏi với vẻ quan tâm: Lão Tam , tức phụ của con đến cùng con?

Mèo con Kute

 

Sở Vân Chu , vội vàng di chuyển đến cửa nhà bếp, mặt mày hớn hở lão nương của : Nương, nhi tử một việc bàn với .

 

Tiền thị thấy , trong lòng khỏi nảy sinh vài phần tò mò, ánh mắt chăm chú Sở Vân Chu, ngờ vực : Nói xem, đoán chắc con đến đây, nhất định chẳng chuyện gì .

 

Sở Vân Chu gãi gãi đầu, ngây ngô một tiếng, nhỏ giọng kể nguyên do: Nương, xem trời lạnh buốt giá thế , nếu để tức phụ đường xa đến đây, e rằng sẽ giống con, quần áo đều ướt hết. Cho nên, nhi tử nghĩ mấy ngày chúng con sẽ qua đây dùng cơm nữa.

 

Lời dứt, y chằm chằm mặt nương hỏi: Nương, xem .

 

Tiền thị , sắc mặt lập tức trầm xuống, vẻ giơ tay giáo huấn đứa con trai hiểu chuyện : Thằng nhóc hỗn xược nhà ngươi, qua đây thì các ngươi ăn gì?

 

4. Sở Vân Chu vội vàng giải thích: Nương đừng vội, nhi tử chỉ đến lấy ít lương thực về, tuyệt đối sẽ để con dâu chịu đói .

 

Nghe đến đây, trong lòng Tiền thị chút suy tính nhỏ. Nàng cũng mong con trai thứ ba và con dâu thứ ba ở riêng nhiều hơn, hai mới cưới, đây là lúc tình cảm mặn nồng.

 

Nghĩ , nàng thấy khá , thế là đồng ý.

 

Được ! Con mang ít gạo, bột, lương thực, dầu về . Mấy ngày nay con chạy lung tung , bên chân núi, thể để tức phụ con ở một .

 

Sở Vân Chu lập tức phấn khích : Tất cả đều lời nương.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-46-nau-an-rieng.html.]

Hai con chuyện bếp đóng gói đồ đạc, nhanh gói xong một bao đồ, vác lên vai rời .

 

Thấy tam rời , Sở Vân Hà mới hỏi lão nương: Nương, đồng ý, lão Tam y nấu cơm!

 

Sở Vân Xuyên tâm đắc gật đầu, biểu thị tán đồng, dù họ từng thấy lão Tam lo liệu những việc . Từ đến nay, lão nương của họ chỉ một mực nuông chiều lão Tam, bất kể y gì, chỉ cần y nũng nịu một chút, lão nương của họ liền đồng ý, cũng chỉ lão Tam mới đãi ngộ .

 

Sở Vân Chu vác một bao lương thực đầy tự tin rời , hai Sở Vân Hà thậm chí khỏi đoán rằng, lẽ lát nữa cặp vợ chồng trẻ còn .

 

Tuy nhiên, Tiền thị đáp một cách thờ ơ: Dù lão Tam giỏi nấu ăn cho lắm, nhưng đừng quên còn tức phụ lão Tam! Mấy ngày nàng nấu món ăn chẳng lẽ các ngươi đều quên ?

 

Nàng nhắc đến, hai Sở Vân Hà lập tức như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhớ những món ăn ngon tuyệt .

 

Lúc , họ vẫn ngừng nghĩ về mấy món ăn đó, trong lòng khao khát thể một nữa nếm thử những món ăn thịnh soạn và ngon miệng .

 

Sở lão đầu sáng sớm trong thôn. Y căn nhà mà họ từng ở bên lão trạch đêm qua đột nhiên sập, cho nên y cố ý vội vàng đến xem xét một lượt.

 

Khi y đến cổng lão trạch, phát hiện trong sân một bóng , tuyệt nhiên thấy dấu hiệu , xem chắc là vẫn còn ngủ.

 

Không , y hề ý định ham bước bên trong.

 

Bởi vì cảnh tượng mắt thật sự khiến kinh hãi tột độ – tường rào cùng với nơi ở cũ của nhà y đổ sập, hóa thành một đống đổ nát hỗn độn.

 

Nhiều năm qua, căn nhà luôn như một tảng đá nặng đè trong lòng y, trở thành một nút thắt trong lòng thể nào gỡ bỏ.

 

Nay tận mắt thấy nó sụp đổ, Sở lão đầu chợt cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, như thể gánh nặng chất chứa trong lòng bấy lâu nay bỗng chốc tan biến.

 

Y thầm nghĩ, từ nay về , bản sẽ còn bận lòng về căn nhà nữa.

 

Khi xoay rời , trong lòng y một niềm vui nhỏ bé khó nhận thấy.

 

Sở Vân Chu vác lương thực về nhà liền mang bếp. Sau một hồi xào xạc, y chuẩn nấu cháo .

 

Đỗ Nhược trong cơn mơ hồ dường như thấy một tiếng xào xạc, loảng xoảng, như đang cọ rửa nồi niêu.

 

Nàng dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, dậy nhanh chóng mặc quần áo, bước về phía nơi phát âm thanh, xem rốt cuộc là chuyện gì.

 

Khi nàng đến nhà bếp, liếc mắt thấy Sở Vân Chu đang xổm bếp lò bận rộn.

 

Thế là nàng nhẹ giọng hỏi: Vân Chu ca, đang ?

 

Sở Vân Chu tiếng liền vội ngẩng đầu lên, mặt lộ một tia áy náy, bản đ.á.n.h thức tức phụ ?

 

Thấy nàng mắt còn ngái ngủ, y vội giải thích: Đêm qua đổ tuyết . Ta với nương , mấy ngày chúng sẽ qua bên dùng cơm nữa. Ta lấy một ít lương thực về, chúng tự nhóm lửa nấu cơm.

 

Đỗ Nhược xong, tỏ ý thể hiểu . Dù thời tiết lạnh lẽo thế , nếu chỉ vì một bữa cơm mà về về vất vả, quả thực cần thiết.

 

Nghĩ đến đây, nàng khẽ mỉm , với Sở Vân Chu: Vậy để ! Sáng nay ăn gì?

 

Sở Vân Chu loay hoay một lúc lâu, nhưng vẫn thể nhóm lửa thành công. Y bất lực thở dài, suy nghĩ một lát : Được thôi! Vẫn là nàng nấu cơm ! Gạo và bột mì đều đặt đất , nàng cứ liệu mà sắp xếp.

 

 

Loading...