Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 50

Cập nhật lúc: 2025-10-23 12:13:50
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thành thật khai báo

 

Đỗ Nhược những việc của mấy đứa con nuôi Trần thị xong, đôi mày nàng nhíu chặt, đầy mặt tức giận : Những quả thực chút nhân tính nào!

 

Sở Vân Chu đối với lời của nương tử tán đồng, phụ họa : Quả thật như thế a! Những tên vọng tưởng đem tòa nhà bán đổi tiền, đó phủi m.ô.n.g bỏ . May mà thôn trưởng tay giúp đỡ, mới để cho Trần thị bảo vệ phần sản nghiệp .

 

Trong lòng Đỗ Nhược lửa giận càng thêm bùng cháy, nàng kìm phẫn hận bất bình mắng lên: Bọn súc sinh đáng ghét đến cực điểm !

 

Sở Vân Chu cũng tức giận kém, cũng theo đó mà mắng một câu gay gắt: Thật ngờ Trần thị nuôi dưỡng là mấy con sói mắt trắng!

 

Đỗ Nhược bình phục tâm tình, liền tiếp tục hỏi: Vậy đó xảy chuyện gì?

 

Sở Vân Chu trả lời: Từ đó về , Trần thị liền một ở đây sinh hoạt hơn mười năm. Thế nhưng trời chiều lòng , cuối cùng nàng bởi vì bệnh liệt giường, lâu liền qua đời. Trước khi lâm chung, nàng đem tòa nhà phó thác cho thôn trưởng, cũng biểu thị tùy ý thôn trưởng xử trí.

 

Đỗ Nhược khỏi tâm sinh hiếu kỳ, tiếp tục hỏi: Vậy nàng đó thiếu nợ dân làng tiền bạc trả hết ?

 

Sở Vân Chu lắc đầu, giải thích : Thật tiền nợ đều nhiều, nàng lúc khi mua lương thực ở chỗ , đều là bỏ giá cao mà mua, dân làng cũng ít kiếm tiền từ chỗ nàng, cho nên nàng chỉ thiếu một nhà mấy đồng tiền thôi, dân làng cũng định đòi .

 

Đỗ Nhược vẫn hiểu: Nàng còn nô bộc ? Những ?

 

Sở Vân Chu nghiến răng nghiến lợi : Những nô bộc sớm nam nhân của nàng bán đổi tiền , tiền bạc cũng đ.á.n.h bạc thua sạch.

 

Đỗ Nhược cảm thấy Trần thị thật xui xẻo, gặp nhà , nàng như điều suy nghĩ, chừng Trần gia xảy chuyện lẽ cũng liên quan đến công .

 

Chỉ tiếc cho Trần gia, cứ như mà suy tàn.

 

Sở Vân Chu : Ta loáng thoáng vẫn nhớ rõ một ít, chuyện khi Trần thị qua đời, cũng là thôn trưởng giúp , đồn rằng Trần thị đó đưa cho thôn trưởng một ít bạc, nhờ ông giúp xử lý hậu sự.

 

Đỗ Nhược : Trần thị nhất định là công và gia đình ý đồ với , cho nên mới giữ một chút bạc để lo hậu sự !

 

Sở Vân Chu thở dài : Ai chứ! Gia đình giàu xuất , một hai món trang sức thì lúc nào cũng .

 

Đỗ Nhược Sở Vân Chu nhắc đến chuyện trang sức, trong lòng chợt động, bỗng nhớ còn việc quan trọng với , liền vội vàng chuyển chủ đề.

 

Nàng sợ rằng nếu trượng phu từ chồng, e rằng sẽ cách với nàng. Người giao bộ bạc cho nàng cất giữ, mà nàng giấu bấy lâu, cũng thông, chi bằng sớm ngày giãi bày thì hơn.

 

Tuy cần bộ gia tài của , nhưng cũng chuẩn để thể lấy đồ nghi ngờ, đến lúc đó trong nhà xuất hiện thứ gì cũng thể giải thích .

 

Vân Chu ca, kỳ thực… kỳ thực cũng chuyện giấu . Đỗ Nhược , vẻ mặt như thể tội mong tha thứ.

 

Sở Vân Chu lộ vẻ nghi hoặc, ngắm tiểu nữ nhân mặt. Bộ dạng của nàng, vẫn là đầu tiên thấy, quá đỗi đáng yêu.

 

Không hiểu là chuyện gì, vội vàng hỏi: Chuyện gì, cho xem nào?

 

Đỗ Nhược khẽ suy tư, trong đầu cấp tốc tính toán nên thế nào mới thể tránh để phát hiện sơ hở của . Kỳ thực, nàng quá nhiều điểm bất hợp lý, nàng thậm chí dám nghĩ kỹ.

 

Nàng chớp chớp mắt, mới : Ưm, chính là khi rời khỏi Hầu phủ, âm thầm mang theo bạc kiếm bấy nhiêu năm qua, cùng với mấy món trang sức.

 

Đỗ Nhược tự tin mím môi, tin .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-50.html.]

 

Sở Vân Chu , thần sắc nghiêm nghị, thẳng tắp hơn, truy vấn: Nghe khi quan binh đến bắt , cho phép mang theo bất cứ thứ gì. Rốt cuộc nàng mang những thứ ngoài bằng cách nào?

 

Đỗ Nhược đảo mắt một vòng, chợt lóe linh cơ: Ta giấu chúng trong giày, vì ai kiểm tra giày nên mang ngoài thuận lợi.

 

Sở Vân Chu khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: Đôi giày bé tí thể chứa bao nhiêu gian? Lại còn giấu bạc bên trong, chẳng sẽ khó lắm ?

 

Nghĩ đoạn, khỏi cúi đầu liếc đôi giày vợ đang mang chân. Chỉ đôi giày bé bằng bàn tay , bên trong còn giấu bạc mà thấy cộm chân ?

 

Đỗ Nhược nhận thấy đang chằm chằm đôi chân , trong lòng khỏi siết chặt, thầm nghĩ: Tên chắc chắn đang suy tính xem rốt cuộc mang những thứ bằng cách nào.

 

Nàng vội vàng rụt chân trong y phục, tựa như thể che giấu bí mật .

 

Sau đó, nàng chằm chằm Sở Vân Chu, ngữ khí kiên định hỏi: Chẳng lẽ tin lời ?

 

Sở Vân Chu câu hỏi bất ngờ của nàng giật , vội vàng hồn, dùng sức lắc đầu : Ta dĩ nhiên tin nàng!

 

Tuy nhiên, chỉ , đây chỉ là kế sách tạm thời mà thôi, trong lòng vẫn còn ít nghi hoặc, chỉ là dám hỏi.

 

Đỗ Nhược mặc kệ thật lòng tin , chỉ thấy nàng đưa tay một cái bọc bên cạnh, mò lấy một túi bạc nặng trĩu.

 

Đây chính là bạc mà nguyên chủ để , là bạc của nàng thì sai.

 

Nàng nâng túi bạc, đưa đến mặt Sở Vân Chu, khẽ : Toàn bộ tiền bạc đều ở đây. Còn những món trang sức , tặng cho , đại tẩu và nhị tẩu , cả đỡ đầu cũng tặng.

 

Nhìn ánh mắt , nàng liền hỏi tiếp: Chàng chắc sẽ trách tội chứ!

 

Nàng vẫn chút chột , những món trang sức đó nếu dùng bạc để mua, cũng tốn ít bạc mới mua .

 

Ánh mắt Sở Vân Chu rơi xuống túi bạc, cẩn thận kỹ, phát hiện bên trong dường như là những đồng bạc vụn vặt.

 

Hắn thầm tính toán trong lòng, nếu giấu những đồng bạc vụn đế giày, lẽ quả thực thể miễn cưỡng cất giấu .

 

Hắn lắc đầu, tỏ vẻ để tâm, an ủi: Đã tặng thì thôi, cứ xem như đó là tấm lòng hiếu thảo của nàng đối với các bậc trưởng bối ! Sau nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, mua sắm thêm nhiều món trang sức hơn nữa cho nàng.

 

Đỗ Nhược , trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng thả lỏng.

 

Sở Vân Chu tiếp lời: Số bạc nàng giữ gìn cẩn thận, chớ tùy tiện vứt lung tung. Lỡ một ngày trong nhà trông coi, may khác lấy mất thì ?

Mèo con Kute

 

Đỗ Nhược khẽ đáp: Ưm ưm, yên tâm! Ta nhất định sẽ cất giấu kỹ càng, đảm bảo sẽ ai tìm thấy.

 

Quả thật là , bởi lẽ nàng sẽ đặt bạc gian của , trừ phi là chính nàng, nếu khác căn bản thể tìm thấy.

 

Nhân lúc , nàng liền vội vàng trình bày những tính toán trong lòng với Sở Vân Chu.

 

Vân Chu ca, đang nghĩ trấn một chuyến. Trong nhà thiếu khá nhiều thứ, xem mua chút ít về, ý thế nào?

 

Sở Vân Chu sảng khoái đáp lời: Được thôi! Đợi khi trời ấm hơn một chút, đến lúc đó sẽ đ.á.n.h xe la chở nàng .

 

 

Loading...