Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 56: Toàn Thân Đều Là Bảo Vật

Cập nhật lúc: 2025-10-23 12:15:38
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sở Vân Chu còn về đến nhà, hai trưởng đuổi kịp, xa còn lão gia Sở đang mò mẫm trong bóng tối tới. Đánh đại hổ là chuyện lớn, mấy cha con đều cẩn thận từng li từng tí, sợ khác phát hiện, đến lúc đó đều đến chia một chén canh. Mấy cha con bước chân vội vã về phía chân núi Thanh Sơn thôn.

 

Đợi đến khi mấy cha con thấy con đại hổ thoi thóp trong tuyết, đều kinh ngạc vô cùng.

 

Lão gia Sở con đại hổ lớn như , khen ngợi: Lão tam! Con đại hổ hề nhỏ, đ.á.n.h nó chắc hẳn tốn nhiều sức!

 

Sở Vân Chu gãi đầu, đây công lao của một , vội vàng kể sự việc cho , là và thê tử hai cùng đánh.

 

Hai nhà họ Sở lão tam , vẻ mặt đầy khó tin, ngờ tam còn dám đ.á.n.h đại hổ, nhất thời khen ngợi sự dũng cảm của Đỗ Nhược ngớt lời.

 

Tam , thật sự quá lợi hại, còn gan hơn cả đám đại trượng phu chúng .

 

Đỗ Nhược thầm nghĩ: Mình còn từng đ.á.n.h tang thi, đ.á.n.h đại hổ thật căn bản chẳng thấy sợ hãi gì.

 

Nàng khẽ : Nguy hiểm đến mắt, chỉ thể liều mạng với nó thôi.

 

Lão gia Sở gật đầu: Tam tức đúng lắm, lúc then chốt tuyệt đối thể lùi bước, dù gặp nguy hiểm cũng dũng cảm xông lên mà liều .

 

Sở Vân Chu con đại hổ to lớn mắt, trong lòng chút cảm khái. Chàng nhớ đủ loại khó khăn từng trải qua, mỗi đều là dựa dũng khí và quyết tâm mới vượt qua . Lần đ.á.n.h đại hổ tuy nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội để rèn luyện gan .

 

Mọi đồng lòng hợp sức khiêng đại hổ về tiền viện, đặt trong sân.

 

Sau khi thương lượng, họ quyết định lột da đại hổ, đem chợ bán lấy giá . Xương hổ, pín hổ thì đưa đến hiệu t.h.u.ố.c bán, thịt thì họ tự giữ để ăn, sắp đến Tết , cả nhà cùng ăn một bữa thật ngon.

 

Mấy cha con bận rộn trong sân, Đỗ Nhược cũng rảnh rỗi. Nàng đến hậu viện dọn dẹp một lượt chỗ đ.á.n.h đại hổ, chủ yếu là để mùi gì, sợ đại hổ khác đến trả thù.

 

Trong gian nước khử trùng dùng hết, nàng lấy mấy chai , rắc một lượt khắp chỗ đó, lấy nước linh tuyền , tưới một lượt khắp những chỗ khử trùng.

 

Khi trở tiền viện, lão gia Sở lột xong da hổ. Ông lo ba nhi tử nặng nhẹ sẽ hỏng da hổ, nên tự tay.

 

Tiếp đó ông bắt đầu lóc thịt đại hổ, xương giữ nguyên vẹn, chỉ thể lóc từng miếng thịt xuống.

 

Đỗ Nhược thấy tấm da hổ nguyên vẹn, khỏi tán dương tay nghề của công phụ. Phụ , học qua thủ pháp !

 

Lão gia Sở bận rộn công việc trong tay, đó : Học ở chứ, ăn uống, đ.á.n.h dã vật đều lóc thịt , ngày tháng lâu dần, tự nhiên sẽ thôi.

 

Đỗ Nhược gật đầu, cũng giống như khi nàng ở mạt thế, ăn uống, ngay cả xương vụn cũng mong nuốt bụng.

 

Lúc , Sở Vân Chu cầm một miếng thịt hổ trong tay, đưa cho Đỗ Nhược : Nàng cầm miếng , món thịt nướng, lát nữa phụ xong những thứ , để phụ nếm thử thịt hổ vị gì.

 

Đỗ Nhược nhận lấy, còn thể gì nữa! Nghe con đại hổ đều là bảo vật, nàng đương nhiên cũng nếm thử xem thịt ăn lợi gì cho cơ thể .

 

Sở Vân Hà và Sở Vân Xuyên vẫn im lặng, hai họ đều đang tính toán xem một con đại hổ thể bán bao nhiêu bạc.

 

Lão Trừ nhanh xẻ thịt xong một con hổ lớn, để thịt hổ, xương hổ, da hổ đem bán, còn một ít nội tạng thì họ đem chôn.

Mèo con Kute

 

Đỗ Nhược ý kiến gì về cách xử lý , chủ yếu là vì nàng cũng gì với thứ .

 

Bà Tiền đợi ở nhà lâu, thấy lão trượng và hai con trai vẫn về, bèn kéo con trai út bạn cùng xuống chân núi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-56-toan-than-deu-la-bao-vat.html.]

Vừa bước sân, cả thảy đều thấy một đống thịt, xương cốt và một tấm da hổ tuyết, ai nấy đều mừng rỡ khôn xiết. Bà Tiền thầm nghĩ, , cả nhà thể đón một cái Tết sung túc.

 

Ban đầu Sở Vân Bạch còn ngạc nhiên trong lòng, nửa đêm mà nương đột nhiên chạy đến chỗ tam ca gì? Chàng dụi mắt, lẽ nương nên đợi ban ngày hãy qua.

 

Khi bước sân, kinh ngạc phát hiện tam ca đây đ.á.n.h một con hổ lớn! Kia chính là một con hổ lớn đó! Chàng gần như thể tin nổi.

 

Chàng vội vàng hỏi: Nương, con hổ là nhà đ.á.n.h ? Bà Tiền mắng: Không tam ca con đ.á.n.h thì là của ai? Ra khỏi cửa , chớ năng lung tung, nếu để , chắc chắn sẽ kẻ nhòm ngó.

 

Sở Vân Bạch gật đầu, rõ trong lòng, nếu tin tức truyền ngoài, dân làng thể ghen ghét, nhưng kẻ khả năng tìm đến tận cửa nhất định là nhà đại bá.

 

Đỗ Nhược thấy chồng và tiểu thúc tử đến, liền nhiệt tình mời họ lên phản sưởi: Nương, cứ nghỉ một lát, thịt nướng sẽ ngay thôi.

 

Bà Tiền lo lắng tam tức phụ một xoay sở kịp, bèn chuẩn theo giúp đỡ. Khi nàng đến gian bếp, kinh ngạc phát hiện tam tức phụ dùng nồi để nấu thịt, mà đặt một chậu than lửa đất, bên chậu than là những xiên thịt xâu bằng que gỗ đang nướng.

 

Những xiên thịt nướng vàng ruộm, bốc lên mùi thơm hấp dẫn. Điều càng khiến nàng bất ngờ hơn là tam tức phụ còn ngừng rắc các loại gia vị lên , khiến mùi vị càng thêm nồng đậm, nàng tứa nước miếng.

 

Nương, cứ đợi ở ngoài, sắp nướng xong . Đỗ Nhược đẩy chồng ngoài, sợ bà hỏi han lung tung, đến lúc đó nàng vắt óc giải thích.

 

Chẳng mấy chốc, mùi thịt nướng thơm lừng lan tỏa khắp gian ngoài, năm trong nhà đang đợi đều lén lút nuốt nước bọt.

 

Sở Vân Chu cũng giúp, thực sự thể nhịn mau chóng nướng xong để ăn.

 

Đỗ Nhược thịt hổ ăn là đại bổ, nên nàng chỉ nướng cho mỗi vài xiên để giải cơn thèm. Thịt nướng đặt lên bàn phản sưởi, cả nhà quây quần bên , ánh mắt thèm thuồng chằm chằm chậu xiên thịt.

 

Bà Tiền nhịn : Mùi thịt mới ngửi thôi thơm lừng, ăn sẽ ngon đến mức nào.

 

Sở Vân Bạch thể chờ đợi thêm, cầm một xiên lên ăn, tức thì mắt sáng rực: Oa, thơm quá!

 

Sở Vân Bạch ăn thịt nướng, năng lộn xộn: Món chắc chắn còn ngon hơn cả món do tửu lầu ngon nhất trấn .

 

Những khác cũng nhao nhao phụ họa, khen ngợi tài nấu nướng tinh xảo của Đỗ Nhược.

 

Cả nhà vui vầy hưởng thụ món thịt nướng ngon lành, Đỗ Nhược ăn vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

 

Lúc , Sở Vân Hà mở miệng hỏi: Tam , tài nướng thịt của học từ ai ?

 

Đỗ Nhược đáp: Các tiểu thư Hầu phủ thích nghiên cứu các món ăn, dần dần cũng học . Lời cả nhà họ Sở đều tin tưởng chút nghi ngờ, món ăn thế , chỉ những quý nhân mới nghĩ cách như .

 

Sở Vân Xuyên , cũng tấm tắc khen ngợi: Nếu tam mở một quán thịt nướng, nhất định sẽ kiếm ít tiền.

 

Sở Vân Chu lập tức đáp: Việc đó quá mệt mỏi, nương tử của nổi việc đó , nếu thì nhiều nhất cũng chỉ là ở nhà cho ăn thôi.

 

Cả nhà lời Sở Vân Chu , đều phá ha hả. Tiếng vang vọng khắp căn phòng, ấm áp và hạnh phúc.

 

Thưởng thức món thịt hổ thơm ngon, lão Trừ thấy cảnh tượng cả nhà vui vầy, trong lòng vô cùng mãn nguyện.

 

Ăn xong thịt nướng, bà Tiền và họ trở về nhà, còn mang theo vài xiên thịt cho hai nàng dâu ở nhà.

 

Sở Vân Chu và Đỗ Nhược dọn dẹp phòng ốc, cũng ngủ. Họ bàn bạc kỹ, sáng mai trời sáng sẽ một chuyến đến huyện thành để bán những thứ bên ngoài .

 

 

Loading...