Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-10-23 12:15:40
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trộm Hôn Một Cái
Hai Sở Vân Chu cầm bạc bán da hổ trở về nơi đậu xe la, lên xe la xong, ánh mắt Sở Vân Chu cứ thế chằm chằm những thứ chất trong xe la.
Hai giỏ rau xanh, một giỏ trái cây đỏ au, rốt cuộc xảy chuyện gì , họ mới khỏi bao lâu, nương tử mua những thứ từ .
Sở Vân Hà cũng trợn mắt há hốc mồm , nếu y lầm thì những thứ trong xe la là rau xanh non mơn mởn, còn cái màu đỏ chói là quả ? Y là đầu tiên thấy quả lớn như , quả nhiên huyện thành thật, giữa trời băng tuyết thế mà còn thứ như .
Sở Vân Chu sững sờ một lát mới nhớ hỏi: Nương tử, tất cả những thứ là nàng mua ?
Đỗ Nhược thật lườm nguýt một cái, chẳng lẽ còn là lão Tứ mua thành? nàng vẫn mặt đổi sắc, tim đập nhanh đáp: Ừm, khi các rời , một bán rau đến, thấy rau xanh tươi mà đắt, nên mua nhiều một chút.
Sở Vân Bạch ở một bên vui vẻ chỉ con thỏ ở góc xe la: Tam ca, xem ở đây còn thỏ , tam tẩu mua đến sáu con lận, con nào con nấy đều béo ú.
Sở Vân Chu ngờ nàng còn mua cả thỏ, thì thấy những con thỏ quả nhiên mập.
Đỗ Nhược tiếp: Ta thấy những con thỏ đều còn sống, mua về nuôi, đợi đến khi chúng sinh con thì nhà sẽ thịt ăn.
Thịt thỏ thì dùng để ăn, lông thỏ còn thể mũ cho lũ trẻ, thấy thế nào?
Sở Vân Hà ở phía điều khiển xe la, hướng về một con phố khác. Y cẩn thận lắng cuộc trò chuyện của bọn họ, ngờ tam chủ ý lớn như , mua những thứ mà hề bàn bạc với tam , lỡ cãi vã thì ?
Y vội vàng lên tiếng, giúp tam giải vây.
Tam sai, lông thỏ mũ sẽ ấm áp, rau xanh thể để dành ăn dần, dù bây giờ cũng sẽ hỏng.
Thật suy nghĩ của Sở Vân Chu là, nương tử mua nhiều rau thế , chắc hẳn tốn ít bạc ! Bạc nàng vốn nhiều, chắc hẳn sắp hết !
Nghĩ , vội vàng lấy gói bạc trong lòng đưa cho nàng.
Khóe môi nở một nụ : Số bạc nàng cứ giữ lấy, thích gì thì mua, thể kiếm tiền nuôi nàng.
Đỗ Nhược xong thở phào nhẹ nhõm, mỉm nhạt với , may mắn là truy hỏi đến cùng.
Đồng thời cất bạc , nàng với : Vậy cứ tạm thời giữ, về nhà sẽ giao cho nương.
Sở Vân Chu ngờ nương tử thấy nhiều bạc như , thứ nàng nghĩ đến là đưa cho nương, trong lòng thầm vui như nở hoa, vốn còn tưởng nương tử là bất đắc dĩ mới gả cho , xem , nương tử hẳn là thật lòng cùng sống qua ngày.
Cặp đôi trẻ ngươi một lời một lời, bốn mắt , trong mắt dường như chỉ đối phương, bỏ qua thiếu niên mười ba tuổi đang một bên.
Sở Vân Bạch c.ắ.n một miếng táo đỏ chói, thấy tam ca và tẩu tử liếc mắt đưa tình, miếng táo trong miệng suýt chút nữa khiến nghẹn , ưỡn cổ! Ho khan một tiếng, mà cũng chẳng ai thèm để ý đến .
sự chú ý của những vật phẩm khác thu hút, thấy gói bạc trong lòng tam tẩu, cố gắng kìm nén ý định lấy mở xem.
Hắn thế mà xúc động đến chảy nước mắt, chỉ là nước mắt chảy từ khóe miệng, đó vội vàng hít ngược trở .
Hắn chợt một ý tưởng, vội vàng xích gần tam ca nịnh nọt: Tam ca, về thôn cũng dạy học công phu !
Sở Vân Chu hỏi: Học công phu gì?
Sở Vân Bạch đắc ý : Ta cũng kiếm tiền nuôi nương tử.
Hắn cho rằng chỉ cần công phu, là thể lên núi đ.á.n.h hổ, đến lúc đó sẽ thể như tam ca kiếm tiền nuôi nương tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-58.html.]
Nghe lời , mấy đều bật , Sở Vân Chu túm gáy , đẩy mép xe, tự phịch xuống bên cạnh nương tử.
Lông còn mọc đủ mà cưới nương tử , ngoài hóng mát ! Đừng hồ đồ vì nóng.
Sở Vân Bạch kêu ới một tiếng, mép xe cùng đại ca, lúc còn sờ lấy một quả táo ôm lòng.
Ở mép xe, Sở Vân Bạch vẫn còn bực tức: Đại ca, theo học !
Hắn nịnh nọt đưa quả táo đỏ chói trong tay đến bên miệng đại ca: Đại ca, nếm thử quả , tam tẩu mua đấy, còn ngọt hơn đường ở nhà.
Sở Vân Hà liếc một cái từ chối: Cứ để dành về nhà cho Đại Bảo ba đứa nó ăn ! Ta đói.
Sở Vân Bạch : Tam tẩu mua nhiều lắm! Đại Bảo bọn họ thừa mà, đại ca cứ ăn một quả !
Hắn thật sự thương đại ca và nhị ca, tam ca ở bên ngoài bươn chải còn thể ăn chút đồ ngon, hai trưởng ở nhà đồ ăn ngon đều nghĩ đến và ba đứa cháu trai.
Đỗ Nhược thấy cuộc trò chuyện của hai , nàng đại bá nỡ ăn, vội vàng : Đại ca, ở đây còn nhiều mà! Huynh cứ ăn !
Sở Vân Chu cũng : Đại Bảo bọn chúng mà ăn, đại ca và lão Tứ, bạc chúng kiếm hôm nay, thừa sức mua bao quả chứ.
Sở Vân Hà nghĩ đến mấy trăm lượng bạc , bỗng nhiên còn e ngại gì nữa, nhận lấy c.ắ.n một miếng, ngờ quả giòn tan, quá đỗi ngon lành.
Thế nào? Có ngọt ? Sở Vân Bạch mắt mong chờ đại ca hỏi.
Sở Vân Hà đáp : Ừm, ngọt.
Đỗ Nhược cũng cầm một quả táo, dùng khăn lau sạch sẽ cẩn thận, đưa đến mắt nam nhân: Chàng cũng nếm thử , quả ngọt lắm.
Mèo con Kute
Sở Vân Chu là đầu tiên thấy quả đỏ lớn như , nhận lấy c.ắ.n một miếng,
Ăn táo, mặt lộ vẻ hài lòng.
Nương tử, quả thật ngọt, nếu cây con, chúng cũng trồng ít.
Trong lòng Sở Vân Chu nghĩ, nếu trong nhà thể trồng mấy cây quả như thế , là mang bán, chỉ cần nhà tự ăn mà ngon là . Khi sang Đỗ Nhược, chỉ thấy nàng cũng đang mỉm .
Đỗ Nhược cũng trồng mấy cây táo, chỉ là nàng vẫn ươm cây con, tạm thời nhắc đến. vì nam nhân trồng, lịch trình ươm cây con của nàng thể đẩy nhanh lên .
Cây táo trong gian ít nhất cũng vài mẫu đất, đến lúc đó chiết cành một ít , trồng xuống cơ bản là thể kết trái.
Đỗ Nhược lấy khăn tay phủi sạch tuyết Sở Vân Chu cho , lúc mới đáp một tiếng: Được thôi! Sau thể trồng nhiều hơn một chút, đến lúc đó mang bán cũng kiếm ít tiền .
Hai gần , Sở Vân Chu càng nương tử càng thêm yêu thích. Thấy rèm xe la kéo xuống, trong lòng bỗng trào dâng một cơn xúc động. Nương theo cơn xúc động , nhanh chóng hôn nhẹ lên môi Đỗ Nhược một cái, đó như chuyện gì mà tiếp tục c.ắ.n quả táo trong tay, cảnh phố bên ngoài.
Đỗ Nhược ngờ Sở Vân Chu đột nhiên hành động như , lập tức hổ đến đỏ bừng cả mặt. Bên ngoài còn , nàng một câu cũng dám .
Nàng lo lắng quanh, sợ bên ngoài thấy hành động mật giữa bọn họ.
Trong lòng nàng thầm mắng nam nhân thật hổ, bên ngoài còn hai nữa! Hắn dám chiếm tiện nghi của .
Hành động nhỏ của hai ai phát hiện, Sở Vân Hà nữa giơ roi lên, khiến xe la nhanh hơn một chút.