Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 6: Chuộc thân 2

Cập nhật lúc: 2025-10-23 12:13:06
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong những vây xem đài, đột nhiên một chen , phía đám đông giơ tay lên.

 

Người , .

 

Người đó chính là Sở Vân Chu. Y nãy thấy cô nương ho khan, ánh mắt liền luôn dán nàng.

 

Tuy trông sắc mặt , chút gầy yếu, nhưng y thấy đôi mày mắt của cô nương , vóc dáng cũng . Nương của y từng , vợ m.ô.n.g lớn thì dễ sinh con trai, mà đài m.ô.n.g cũng nhỏ.

 

Chẳng hiểu , y nàng vợ .

 

Hai Triệu Tiểu Tứ, Triệu Tiểu Ngũ bịt miệng y cũng kịp, đến phía , đành vội vàng theo.

 

Chỉ thể thì thầm tai y: Tam ca, cô nương bệnh hề nhẹ , mua về gì?

 

Bọn họ cũng cưới vợ cưới khỏe mạnh, còn dễ sinh con. Cô nương ốm yếu , dù tốn tiền, nương của bọn họ chắc chắn cũng sẽ cho phép bọn họ cưới.

 

Sở Vân Chu với bọn họ: Chuyện ca chủ ý, các cần nhiều.

 

Huynh họ Triệu chỉ đành ủ rũ im miệng. Tam ca của bọn họ việc gì cũng chủ kiến, lẽ nào y còn thể thấy điều gì khác ở cô nương .

 

Sở Vân Chu quyết định mua, y sờ sờ túi bạc bên hông, y chỉ mười lượng bạc, nghĩ bụng sẽ mặc cả giá, chỉ cần nha tử bán, y sẽ mua.

 

Nha tử thấy mua nha , qua mới phát hiện ăn mặc rách rưới, trong lòng khỏi nghi ngờ: Người thật sự thể lấy mười lăm lượng bạc ? Chắc đến lừa gạt đấy chứ?

 

Thế là y dò hỏi: Mười lăm lượng bạc, đưa tiền thì dẫn .

 

Mèo con Kute

Nghe cần mười lăm lượng bạc, sắc mặt hai Triệu Tiểu Tứ và Triệu Tiểu Ngũ lập tức trở nên khó coi.

 

Triệu Tiểu Ngũ khẽ với Sở Vân Chu: Tam ca, chúng vẫn nên mua xe la thì hơn! Huynh xem nàng bệnh tật ốm yếu như , chắc chắn thể cùng chúng quãng đường xa như thế. Đến lúc giữa đường mà mất , chẳng mất của cũng mất ?

 

Đỗ Nhược thấy đoạn đối thoại của bọn họ, trong lòng khỏi trùng xuống, chẳng lẽ bọn họ còn lo lắng nàng sẽ c.h.ế.t đường .

 

nàng vẫn dựng tai lắng cẩn thận, nhân cơ hội lén lút đ.á.n.h giá đàn ông mua .

 

Chỉ thấy đàn ông hình cao lớn vạm vỡ, da đen sạm, tướng mạo tầm thường quá nổi bật trong đám đông. mua , Đỗ Nhược bỗng thấy khá thuận mắt.

 

Nàng thầm nghĩ: Giá mà trai hơn chút thì .

 

Nhanh chóng thu suy nghĩ, thầm mắng một câu: Ngươi đúng là ở tận thế lâu quá , đến mức đói kén thức ăn nữa .

 

Từ cách ăn mặc thể đoán đại khái gia cảnh của . Đỗ Nhược thấy y mặc y phục cũ rách, mấy vặn, nhưng vẫn che giấu vóc dáng cường tráng, cùng cánh tay ẩn trong tay áo, cuồn cuộn cơ bắp, chắc chắn phát triển.

 

Đánh giá từ xuống một lượt, Đỗ Nhược ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với y, thầm nghĩ: Nếu mua , cũng thể thử sống chung với y. Nếu bọn họ hợp, đến lúc đó thể cho y thêm một ít tiền, lấy khế ước bán .

 

, chẳng tiền, chỉ cần đủ lợi ích dụ dỗ, tin rằng y nhất định sẽ động lòng.

 

Nghĩ đến đây, trong mắt Đỗ Nhược xẹt qua một tia giảo hoạt, nàng cố gắng vẻ đáng thương tội nghiệp.

 

Trong túi Sở Vân Chu chỉ vỏn vẹn mười lượng bạc, đây là tiền y tích cóp nửa năm chạy mấy chuyến tiêu, dự định chuyến về nhà ăn Tết mua sắm hàng hóa. Nghe cần mười lăm lượng bạc, y bỗng nhiên chút rút lui.

 

ngẩng đầu lên liền thấy cô nương đang , trong lòng đột nhiên rung động, y nghiến răng.

 

Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, các cho ca mượn năm lượng bạc, ca về nhà sẽ trả các .

 

Triệu Tiểu Tứ và Triệu Tiểu Ngũ đều với vẻ mặt thể tin : Tam ca, mười lăm lạng bạc đó! Huynh thật sự mua !

 

Sở Vân Chu kiên định gật đầu: Ừm, mua.

 

Những kẻ còn đang xem náo nhiệt, mua thì bắt đầu bàn tán xôn xao, mấy lắm chuyện còn khuyên nhủ.

 

Chàng trai trẻ, khuyên ngươi vẫn nên suy xét kỹ. Cô nương trông vẻ bệnh nhẹ, mua về lẽ chẳng gì, còn tốn ít bạc để chữa bệnh cho nàng.

 

Đỗ Nhược thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, quả thực là ghét bỏ nàng một cách trần trụi, trong lòng khỏi tặng cho kẻ hai cái tát tai, đúng là nhiều chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-6-chuoc-than-2.html.]

 

Sở Vân Chu kiên định : Không , bệnh sẽ chữa cho nàng, sẽ khỏi thôi.

 

Người , đám xem náo nhiệt cũng còn dây dưa nữa. Dù bọn họ cũng chẳng quen , nếu mua về hối hận thì cũng chẳng liên quan gì đến họ.

 

Triệu Tiểu Tứ từ trong lòng lấy năm lạng bạc đưa cho Sở Vân Chu. Đợi đến khi Sở Vân Chu đưa mười lăm lạng bạc cho nha tử, nha tử liền tháo sợi dây tay Đỗ Nhược .

 

Còn tủm tỉm dặn dò nàng: Cô nương, cảm tạ chủ tử nhà ngươi cho thật , vay tiền cũng mua nàng về, như nhiều .

 

Đỗ Nhược cũng cảm kích , cần nha tử nhiều.

 

Dây thừng tháo , dây thần kinh căng thẳng của Đỗ Nhược cuối cùng cũng thả lỏng, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã quỵ.

 

Sở Vân Chu thấy , lập tức nhảy lên đài tiếp lấy nàng. Tiền đưa , đây là của , nếu nàng ngã thương còn tốn tiền chữa trị.

 

Cẩn thận, đừng ngã.

 

Đỗ Nhược đỡ định, vội vàng gật đầu.

 

Rồi nàng cúi đầu xuống, nhiều đang như ! Bọn họ cứ như đang xem trò khỉ .

 

Đã nhạo: Tiểu ca, ngươi đây là cưới vợ !

 

Sở Vân Chu sắc mặt lạnh : Cút cút cút, là do mua, thế nào là việc của .

 

Đám phía ầm lên, ba năm kẻ cùng rời .

 

Nha tử thấy kẻ bệnh tật còn thể ngã, sợ nam nhân đổi ý, vội vàng nhét tờ giấy bán lòng Sở Vân Chu.

 

Người là của ngươi , mau đưa xem bệnh ! Các đại phu trong thành y thuật đều khá cao.

 

Rồi phất tay với đám xem náo nhiệt bên : Tan thôi! Tất cả giải tán .

 

Không còn gì để xem, nhanh đều tản .

 

Anh em Triệu Tiểu Tứ vẻ mặt khó xử hai đài. Không thể ngờ ! Tam ca của bọn họ như , thật sự là cưới vợ .

 

Mọi tản hết, Đỗ Nhược lùi cách Sở Vân Chu một bước, khom hành lễ.

 

Nô tỳ Đỗ Nhược bái kiến chủ tử. Diễn kịch cho trọn vẹn, thể để khác trong lòng nàng kỳ thực vui.

 

Sở Vân Chu nàng , trong lòng tư vị khó tả, mới cần hạ nhân gì.

 

Thấy hai vẫn đang về phía , lấy tờ giấy bán trong n.g.ự.c gấp gọn gàng bỏ ống tay áo.

 

Nói với Đỗ Nhược với vẻ mặt nghiêm túc: Ta mua nàng về vợ, đừng dùng cái bộ dạng ở Hầu phủ đó mà đối với , lát nữa sẽ đổi phận nô tỳ của nàng về, đến lúc đó nàng chính là vợ của Sở Vân Chu .

 

Ơ.

 

Đỗ Nhược ngờ kiên định như , gật đầu tỏ vẻ hiểu. Nàng tạm thời vẫn cần nam nhân che chở, ít nhất cũng để đổi phận nô tỳ của nàng về, khi nàng là dân thường, chuyện đều dễ .

 

Sở Vân Chu hai lời, kéo tay áo Đỗ Nhược xuống đài, về phía nơi họ ở. Trời lạnh như , đừng để vợ tương lai của cóng.

 

miệng thì : Nàng cứ theo , chỉ cần nàng lời một chút, sẽ để nàng đói.

 

Đỗ Nhược nhanh bằng , vội vàng bước theo, khẽ ứng một tiếng.

 

Sở Vân Chu xong, trong lòng đắc ý một tiếng, cũng vợ , về nhà nương chắc chắn sẽ vui mừng.

 

Đỗ Nhược thầm nghĩ: Người ít nhiều cũng chút đại nam tử chủ nghĩa, cứ một tiếng 'lão tử' thật bá đạo.

 

Tuy nhiên nàng cũng mặc kệ kéo, giờ nàng là vợ mà mua, nếu lời, đến lúc đó bán nàng thì .

 

 

Loading...