Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 65: Muốn Ôm Ấp

Cập nhật lúc: 2025-10-23 12:15:47
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đỗ Nhược đỡ Sở Vân Chu đưa về nhà. Dọc đường nàng mấy ném giữa chừng, cả cứ như cố tình đè lên nàng. Vừa về đến nhà, tới mép giường lò sưởi, Sở Vân Chu như mất hết sức lực, phịch một tiếng ngã lăn giường lò sưởi.

 

Đỗ Nhược nhíu mày, nhéo một cái đùi , chỉ là quần quá dày, với chút sức lực của nàng, chắc chắn .

 

Để ngươi uống nhiều như , còn như , sẽ ném ngươi xuống vệ đường cho dã thú ăn. Đỗ Nhược cằn nhằn về hành vi của Sở Vân Chu đêm nay.

 

Lúc Đỗ Nhược thấy, lông mày của nam nhân nào đó nhíu giãn .

 

Lột hết quần áo nam nhân, cẩn thận ngửi mùi , ngửi thấy quá nhiều mùi rượu.

 

Trong lòng nàng khỏi nghi hoặc: Chẳng lẽ độ cồn của rượu quá thấp, nên ngửi thấy mùi?

 

Mặc dù trong lòng đầy nghi vấn, nhưng Đỗ Nhược vẫn âm thầm lấy một chậu nước nóng, dùng khăn nhẹ nhàng lau mặt và hai tay cho Sở Vân Chu.

 

Cẩn thận từng li từng tí chăm sóc , cũng mong cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

 

Sau khi lau mặt xong, Đỗ Nhược cố kéo Sở Vân Chu trong chăn. Thế nhưng, vì Sở Vân Chu vóc dáng cao lớn, tay chân đều dài, Đỗ Nhược tốn nhiều sức lực mới dịch chuyển .

 

Cuối cùng, một hồi cố gắng, Đỗ Nhược thành công nhét Sở Vân Chu trong chăn, đắp chăn cho .

 

Nhìn yên tĩnh ở đó, Đỗ Nhược khẽ thở dài, thầm nghĩ: Gã thật đúng là khiến lo lắng a!

 

Nàng bên mép giường lò sưởi, lẳng lặng gương mặt đang ngủ của Sở Vân Chu, phát hiện thật cũng hề xí, lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao, làn da màu lúa mạch càng khiến trông khí chất của một hán tử kiên nghị.

 

Trong lòng Đỗ Nhược dâng lên một cảm xúc phức tạp, bí mật lớn của nàng mặt nam nhân còn thể giấu bao lâu. Nếu dẫn dắt cả nhà giàu, bí mật chắc chắn thể giấu mãi, nhưng nàng chỉ hy vọng thể giấu ngày nào ngày đó.

 

Buổi tối Đỗ Nhược Lý Phú Quý chuyện ăn ở huyện thành, nàng cũng sinh hứng thú nồng hậu với việc ăn.

 

Lý Phú Quý chỉ kinh doanh một tiệm tạp hóa, mỗi năm thể kiếm lời hơn một trăm lượng bạc nhỏ.

 

Trong lòng nàng tính toán, nếu dựa theo tốc độ sinh trưởng trong gian của , nàng khả năng mở một tiệm gạo, tiệm trái cây ở huyện thành, thậm chí ngay cả tiệm thịt cũng thành vấn đề.

 

Nếu tập trung tất cả các mặt hàng để bán, nàng thể ở cổ đại mở một cửa hàng giống như siêu thị hiện đại.

 

, bất kể là gạo, mì, ngũ cốc, dầu thủy sản, trái cây, rau củ, nàng đều đủ cả. Một việc ăn một vốn bốn lời tại , ý nghĩa của gian chẳng thể hiện .

 

Huống hồ nhà chồng đông , đến lúc đó cần tốn tiền thuê khác giúp đỡ, cả nhà thể tự lo liệu .

 

Tuy nhiên, nàng hiện tại cũng chỉ dừng ở giai đoạn tưởng tượng, cuối cùng vẫn cần từng bước một việc thực tế. Ít nhất cũng đợi đến khi ruộng đất nhà họ mùa bội thu, đến lúc đó đất sẽ trồng đủ thứ, mua thêm vài mẫu đất trồng trái cây, đến lúc đó những loại trái cây trong gian của nàng sẽ sợ khác đoán mò.

 

Chỉ cần thời cơ chín muồi, đến lúc đó khuyến khích nhà đến huyện thành mở rộng tầm mắt, còn giới hạn trong cái khe núi nhỏ nghèo nàn và mấy mẫu ruộng cằn cỗi nữa.

 

Sau khi ngây một lúc ở mép giường lò sưởi, Đỗ Nhược cũng đơn giản rửa mặt qua loa một chút, liền chui trong chăn chuẩn ngủ.

 

Bởi vì mỗi sáng nàng còn qua nhà cũ bên giúp đỡ, tiện thể học hỏi các tẩu tẩu cách các món ăn Tết ở vùng .

 

Chuẩn đồ ăn Tết là một chuyện lớn, nàng cũng đến trễ.

 

Mặc dù hai vị tẩu tẩu miệng gì, nhưng Đỗ Nhược trong lòng hiểu rõ, nàng thể chỉ nhận sự yêu thương và bao dung của khác, mà bản cứ hưởng thụ sự yêu thương chịu bỏ .

 

Bởi nàng sớm tính toán xong xuôi, ngày mai qua đó giúp đỡ sớm một chút, nàng thật cũng ít, đến lúc đó nàng sẽ một hai món mà thời đại , cho họ nếm thử hương vị mới lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-65-muon-om-ap.html.]

 

Như chỉ khiến đều vui vẻ, cũng hòa nhập hơn gia đình .

 

Thấy thê tử ngủ, Sở Vân Chu mở mắt , tựa sát phía thê tử, lợi dụng men say, mới dám ôm lấy thê tử thơm mềm như .

 

Thê tử.

 

Mèo con Kute

Đỗ Nhược phát hiện đang ôm , vùng vẫy một chút, nhưng thoát : Làm gì ! Say còn chiếm tiện nghi của .

 

Sở Vân Chu dụi dụi hõm cổ nàng, cố ý giọng say khướt: Thê tử, khó chịu quá, cho ôm một chút.

 

Hắn , ôm nàng chặt hơn một chút. Thực cũng chỉ ôm Đỗ Nhược, gì khác.

 

Đỗ Nhược vốn còn đẩy đang ôm từ phía , nhưng thấy cũng coi như thành thật, liền mặc kệ .

 

Thầm nghĩ: Thôi thôi , dù cũng chẳng mất miếng thịt nào.

 

Sở Vân Chu thấy thê tử đẩy , âm thầm khóe môi cong lên, nhắm mắt ngủ. Nước ấm luộc ếch, từ từ tăng lửa, tin rằng thê tử cũng sẽ một ngày thật lòng yêu thích .

 

Một đêm mộng mị, Đỗ Nhược một giấc tỉnh dậy, vẫn còn mơ màng, phát hiện tấm chăn đang đắp nhô lên một khối. Nàng lật sang, ngờ nam nhân bên cạnh đang chằm chằm , mặt còn mang theo nụ .

 

Đỗ Nhược vươn vai một cái, đối mặt với ánh mắt chút ngượng ngùng: Ngươi gì.

 

Sở Vân Chu mỉm rạng rỡ, một tay kê đầu: Thê tử, nàng tỉnh ?

 

Đỗ Nhược thực sự liếc một cái, tỉnh giấc, chẳng lẽ là sống .

 

Dậy thôi! Còn qua bên phụ mẫu việc nữa. Lời dứt, nàng liền vén chăn xuống giường lò sưởi.

 

Sở Vân Chu vẫn còn chìm đắm trong gương mặt nhỏ nhắn mịn màng của thê tử, vẫn còn lưu luyến thôi, bóng lưng nàng : Chúng thật thể qua đó muộn hơn một chút, nương và sẽ .

 

Đỗ Nhược đầu lườm một cái: Ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi , mặt trời lên ba sào mới thức dậy.

 

Nói xong, nàng liền bắt đầu mặc quần áo, Sở Vân Chu cũng vội vàng bò dậy, giúp nàng chải tóc.

 

Đỗ Nhược lấy lược từ tay , giật một cái, Sở Vân Chu tránh : Nàng yên , giúp nàng.

 

Đỗ Nhược thầm nghĩ: Thôi , thích chải thì cứ chải ! Mái tóc dài nàng cũng ngại chăm sóc.

 

Sở Vân Chu chải tóc cho thê tử, sờ mái tóc mượt mà như , Sở Vân Chu khỏi chút tò mò: Thê tử, tóc nàng mà mượt mà thế! Hơn nữa còn một mùi thơm thoang thoảng, đều là dùng bồ kết, nàng khác chúng ?

 

Cùng là tóc dài, tóc thì xơ xác như rơm, tóc thê tử mượt mà dễ chải.

 

Đỗ Nhược nghĩ: Ta thể cho ngươi dùng dầu gội đầu ? Đương nhiên là thể !

 

Nàng giả vờ cũng , hỏi ngược : Có ? Ta ? Chắc hẳn đều giống cả thôi mà!

 

Sở Vân Chu dám đảm bảo, cái căn bản giống , tóc thì xơ xác, hơn nữa còn dầu đến nỗi bết da đầu.

 

Đôi vợ chồng trẻ khi sửa soạn xong xuôi, cùng tới nhà cũ.

 

 

Loading...