Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 73
Cập nhật lúc: 2025-10-23 12:15:55
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lại sắp rời
Sở Vân Chu khỏi nhà liền đến nhà họ Triệu, gọi Triệu Tiểu Tứ hai họ liền đ.á.n.h xe la khỏi cửa.
Sau Tết, vẫn luôn nhớ đến công việc ở chỗ Lưu Tiêu Đầu. Nếu còn thể theo , họ nhất định nguyện ý tiếp tục.
Dù , một chuyến về thể kiếm bốn, năm mươi lượng bạc. Việc hơn nhiều so với việc trồng trọt. Muốn cho gia đình cuộc sống hơn, liền theo chạy vặt nhiều hơn.
Đến huyện thành, hai quen đường quen lối gõ cửa của tiêu cục.
Một quản sự của tiêu cục thấy họ, lập tức kinh ngạc kêu lên: Ôi chao, Sở , Triệu , cuối cùng các ngươi cũng về ! Lưu gia đang định phái tìm các ngươi đó, ngờ các ngươi tự đến . Nói xong, vội vàng đón họ .
Sở Vân Chu và Triệu Tiểu Tứ , xảy chuyện gì. vì của tiêu cục đang vội vàng tìm họ như , chắc chắn là chuyện .
Thế là họ theo quản sự đến tiền viện, gặp Lưu Tiêu Đầu.
Gặp Lưu gia. Sở Vân Chu và Triệu Tiểu Tứ đồng thời chắp tay.
Lưu Tiêu Đầu thấy họ, mời họ nhà: Đến đây, đến đây, mau . Ta một chuyến hàng, về phía Tây Nam. Hàng sắp đến , chúng dọn dẹp một chút, năm ngày nữa là xuất phát.
Không ngờ việc ngay. Sở Vân Chu và Triệu Tiểu Tứ đều chút phấn khởi. Đi về phía Tây Nam nhiều nhất là hai tháng, mà về phía đó càng về phía nam càng ấm áp. Đến khi trở về, nhà kịp vụ xuân, họ còn thể giúp gia đình trồng trọt, hai lập tức đồng ý.
Dạ, Lưu gia, chúng sẽ về chuẩn . Sở Vân Chu .
Được, các ngươi cứ về sớm ! Năm ngày nữa đến đây gặp những khác. Hàng hóa khá quý trọng, nên đường sẽ khá vất vả. Các ngươi hãy mang đủ đồ dùng cần thiết đường, nhưng chỉ cần thể an đến đích, đều sẽ thù lao hậu hĩnh. Lưu Tiêu Đầu dặn dò.
Đã rõ, Lưu gia cứ yên tâm, chúng nhất định sẽ thành nhiệm vụ. Sở Vân Chu và Triệu Tiểu Tứ đồng thanh đáp.
Rời khỏi tiêu cục, Sở Vân Chu và Triệu Tiểu Tứ tâm trạng vô cùng vui vẻ. Nhiệm vụ tuy vất vả, nhưng phần thưởng cũng đáng kể, chỉ kiếm một khoản tiền, mà còn giúp họ tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm.
Hai nán huyện thành lâu, rời tiêu cục liền về nhà.
Bữa tối Đỗ Nhược định ăn bên nhà công bà. Trong nhà sẵn viên thịt, thịt tươi, mấy ngày nàng mang về rau xanh cũng ăn hết, nên bữa tối nàng định một món lẩu, hầm hai cái xương lớn một nồi hầm.
Cho một ít nước nồi, cho xương lớn , cho thêm chút gừng. Người già ăn thanh đạm, họ cũng cân nhắc khẩu vị của già. Đun sôi bằng lửa lớn, chuyển sang lửa nhỏ hầm từ từ.
Ở một bên khác, Đỗ Nhược bắt đầu chuẩn các nguyên liệu khác, cắt viên thịt, rau củ, v.v., thành kích thước phù hợp để dùng.
Khi thứ sẵn sàng, nàng hết cho viên thịt và rau củ nồi hầm, thêm lượng muối đủ để nêm.
Lúc , Sở Vân Chu về đến. Hắn bước nhà bếp, thấy bóng dáng Đỗ Nhược đang bận rộn, trong lòng ấm áp. Hắn nhẹ giọng gọi: Tức phụ, về .
Đỗ Nhược tiếng, đầu , mỉm chào : Vân Chu ca, về .
Sở Vân Chu đến bên cạnh nàng, món ăn đang sôi lục bục trong nồi. Hắn cảm thấy tức phụ thật , về nhà là cơm nóng để ăn: Tức phụ, nàng vất vả . Tối nay chúng ăn món gì ?
Đỗ Nhược lập tức vớt một viên thịt đưa cho . Viên thịt nấu chín, vẫn còn bốc nóng, nàng mật : Chàng nếm thử xem, mùi vị thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-73.html.]
Sở Vân Chu há miệng nhận lấy, nhai kỹ càng. Đây là đầu tiên ăn viên thịt , dai. Hắn gật đầu khen ngớt: Ưm, vẫn là tức phụ nấu ăn ngon nhất.
Ánh mắt dừng khuôn mặt Đỗ Nhược, trong mắt tràn đầy dịu dàng và yêu thương.
Thấy ánh mắt chằm chằm, Đỗ Nhược nhẹ nhàng đẩy một cái, nũng : Chàng chuyện với cha nương , hôm nay việc ở đây đều giao cho .
Sở Vân Chu , nhanh chóng đưa tay ôm vai nàng một cái, Vậy sang phòng cha nương đây.
Bị ôm một cái, Đỗ Nhược sợ đến . Ở nhà bà bà mà hai ôm ôm ấp ấp, lỡ bà bà qua thấy thì ? Sắc mặt nàng lập tức đỏ bừng, Chàng mau ngoài !
Sở Vân Chu còn chuyện với cha nương, nên vội vàng rời .
Sở Vân Chu rời khỏi nhà bếp, Đỗ Nhược tiếp tục bận rộn.
Trong phòng của hai lão Tiền thị, Sở Vân Chu với cha nương rằng mấy ngày nữa sẽ về phía nam. Tiền thị chút lo lắng, lập tức : Lão Tam, nhà chúng bây giờ còn như nữa , bạc , chỉ cần chúng chịu khó hơn một chút, hoa màu trong ruộng cũng đủ cho chúng ăn, cần thiết trong nhà bạc mà con còn ngoài mạo hiểm liều mạng kiếm tiền nuôi gia đình.
Sở lão đầu cũng trầm giọng : Nương con đúng, hiện giờ cuộc sống của chúng cũng coi như , cần thiết theo Lưu Tiêu Đầu xa như .
Sở Vân Chu đoán cha nương sẽ phản ứng như , nghĩ ngợi gì liền đáp: Cha, nương, chuyện con hứa . Con ý của cha nương, con nhất định sẽ bình an trở về.
Không thể thuyết phục con trai, Tiền thị đành tự an ủi , con trai của nàng là đứa trẻ bản lĩnh nhất trong làng, nàng nên yên tâm mới .
Sở Vân Bạch cùng bạn bè ngoài chạy chơi cả ngày, về đến nhà liền ôm chiến lợi phẩm hôm nay kiếm xông nhà bếp, ngờ hôm nay là tam tẩu nấu cơm. Hắn hổn hển chào một tiếng.
Tam tẩu, con về .
Đỗ Nhược thấy tiểu thúc tử ném mấy con cá xuống đất, kinh ngạc hỏi: Giữa mùa đông giá rét, con kiếm cá ?
Sở Vân Bạch đắc ý : Làng bên cạnh hôm nay đập băng bắt cá, con gặp , liền theo giúp, đây là họ cho con đó.
Nhìn nửa lấm lem bùn đất, Đỗ Nhược liền tin lời . Một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi mà khác gọi giúp, trong làng còn ai nữa ?
Mèo con Kute
Thế là nàng gặng hỏi: Thành thật khai báo , may lát nữa nương hỏi còn thể giúp con đỡ.
Sở Vân Bạch ấp úng: Ưm, làng bên cạnh đúng là vớt cá mùa đông, chỉ là khi họ vớt xong, con tự xuống sông bắt cá đó.
Đỗ Nhược xong nhíu mày, đứa trẻ giữa mùa đông mà xuống sông thật nguy hiểm quá! Nàng chút lo lắng.
Con xuống sông , nước sông sâu , con bơi ? Một loạt câu hỏi tuôn , Sở Vân Bạch nhỏ giọng trả lời.
Nước sông sâu, chỉ nhiều bùn, nhấn chìm .
Nghe lời , Đỗ Nhược cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Được , cha nương đều ngoài, con mau quần áo kẻo cảm lạnh đó.
Sở Vân Bạch gật đầu: Ưm, con ngay đây.
Sau khi Sở Vân Bạch rời , thấy mấy con cá đất, bắt về , nàng dứt khoát thêm một món cá kho tàu.