Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 78
Cập nhật lúc: 2025-10-23 12:16:00
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cái nhặt chính là của
Đỗ Nhược cùng Sở Vân Chu dùng bữa trưa xong, liền tản bộ trấn. Thời gian thấm thoát trôi đến chiều. Đôi vợ chồng trẻ ghé qua vài cửa hàng, mua thêm một ít chai lọ mới về.
Khi , xe la chỉ chở hai vợ chồng, lúc về chất đầy cả xe hàng hóa, thậm chí mép xe cũng chất đầy lương thực. Thế mà Sở Vân Chu vẫn chừa một chỗ cho hiền thê trải nệm, để nàng khi mệt thể chợp mắt.
Đỗ Nhược nào tâm trạng ngủ, trong lòng vẫn đang tính toán để lấy mấy con d.a.o .
Khi qua một khu rừng nhỏ, Đỗ Nhược thấy bốn phía , thừa lúc Sở Vân Chu đang chuyên tâm đ.á.n.h xe la, nàng mới lén lút lấy một con thỏ từ gian , từ cửa sổ xe ném rừng.
Con thỏ đột nhiên ném tuyết, từ gian ấm áp như mùa xuân đến nơi , nó như giật , lập tức bỏ chạy rừng.
Chỉ thấy trong rừng phía , một bóng dáng đột nhiên vụt , nhanh như chớp. Ánh mắt Sở Vân Chu ngay lập tức bắt cảnh tượng , trong lòng giật , kịp để con la dừng . Chàng chút do dự nhảy vọt xuống, đuổi theo bóng dáng đó.
Nàng , nàng ở đây đợi ! Đừng chạy lung tung. Giọng Sở Vân Chu vang vọng trong trung, mang theo chút gấp gáp và lo lắng.
Đỗ Nhược bóng lưng rời , lén thầm: Tên phản ứng cũng khá nhanh đấy chứ.
Lợi dụng lúc Sở Vân Chu rời , Đỗ Nhược vội vàng kéo con la , bắt nó dừng bước. Sau đó, nàng bám sát phía , đuổi theo.
Không ? Ta còn chuyện quan trọng cơ mà. Đỗ Nhược thầm nghĩ trong lòng, nàng tiến rừng cây.
Sở Vân Chu chằm chằm con thỏ đang chạy trốn, một đường truy đuổi ngừng, thấy nó chạy xa cả trăm mét.
Lúc , Đỗ Nhược lặng lẽ chôn giấu những con d.a.o nàng chuẩn sẵn một gốc cây lớn con đường mà Sở Vân Chu nhất định sẽ về, và cố ý để lộ một chút vỏ d.a.o ngoài, tiện cho dễ dàng thấy.
Con thỏ chạy xa lẽ mệt, nó lao thẳng một chỗ tuyết, cứ ngỡ khác thấy nó thì sẽ . Sở Vân Chu cuối cùng cũng tóm con thỏ, vui vẻ xách con thỏ về.
Từ xa gọi Đỗ Nhược: Hiền thê, nàng xem bắt gì ?
Con thỏ bắt chẳng tốn chút sức lực nào, khi về mặt đỏ, thở hổn hển.
Đỗ Nhược liếc mắt một cái, giả vờ ngạc nhiên: Thỏ, hóa đây là thỏ ! Ta còn tưởng là cáo chứ!
Sở Vân Chu đắc ý, vận may của mà đến thế.
Tuy nhiên, khi đến gốc cây lớn , may vật gì đó gốc cây vấp ngã. Một lúc chú ý ngã sấp mặt, con thỏ cũng thừa cơ tuột khỏi tay.
Cẩn thận. Đỗ Nhược thấy ngã, liền kêu to một tiếng.
Sở Vân Chu đáp: Ta . Chàng vội vàng dậy, kịp để ý đến chân, tiếp tục bắt thỏ.
Con thỏ nhỏ cũng ngã choáng váng, kịp chạy tóm lấy.
Tò mò ngã vì cái gì, liếc về phía đó, liền thấy vật màu đen gì đó nhô từ tuyết. Bản năng cho rằng đây thể là cành cây, nhưng kỹ , thấy mấy con d.a.o lớn nhỏ.
Lập tức chút nghi hoặc, con d.a.o xuất hiện ở đây.
Đỗ Nhược giả vờ đến quan tâm : Vân Chu ca, thương ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-78.html.]
Nhìn thấy mấy con d.a.o chân , nàng nghi ngờ lên tiếng: Ê, ở đây d.a.o ? Biểu cảm của nàng trông như mà nhịn .
Sở Vân Chu cũng thấy kỳ lạ, vùng của họ nào sơn tặc, cũng chẳng quan binh nào đến đây, d.a.o rơi ở đây chứ.
Chàng đưa con thỏ cho hiền thê, : Nàng mau về xe la , con d.a.o lai lịch rõ, giấu nó .
Đỗ Nhược lời , một ngụm m.á.u già suýt thổ huyết, thầm nghĩ: Đây là đồ của , giấu chứ! Chẳng lẽ còn sợ kẻ khác đến tìm đòi .
Thật sợ đàn ông ngốc nghếch giấu d.a.o dám dùng, thế là nàng vội vàng : Giấu cái gì mà giấu, nhặt chính là của chúng , d.a.o khắc tên, lẽ nào còn sợ tìm .
Sở Vân Chu thấy, hình như cũng khá lý, liền vội vàng nhặt lên xem đó tên ký hiệu gì . Đỗ Nhược trong lòng thầm, thành thật như .
Sở Vân Chu nhặt d.a.o và chủy thủ lên kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, quả nhiên bất kỳ chữ nào. Chàng ngạc nhiên : Thật sự chữ!
Đỗ Nhược thở phào nhẹ nhõm : Vậy thì quá, cứ mang về nhà ! Đến lúc đó tính cách xử lý .
Con d.a.o là đồ , Sở Vân Chu đương nhiên cũng chiếm của riêng. Chàng dùng vạt áo gói , ôm về phía xe la.
Về đến nhà, trời xế chiều. Đỗ Nhược đưa con thỏ đến nhà cũ, với Tiền thị rằng con thỏ nhặt đường, đó đôi vợ chồng trẻ về nhà .
Xe la kéo ít đồ, họ về nhà tháo xe , lương thực mang gian phòng phía Tây. Ở đó mấy cái tủ, giờ thể để lương thực. Sau đó, Sở Vân Chu trả xe la.
Sau khi Sở Vân Chu rời , Đỗ Nhược liền bắt đầu chuẩn bữa tối. Món thịt kho tàu ăn buổi trưa quá mặn, nên buổi tối nàng nấu một nồi cháo bí đỏ và hâm nóng thức ăn còn từ hôm qua.
Sau bữa tối, thấy mấy con d.a.o đặt đất, Sở Vân Chu nghĩ, vẫn nên lời nương tử. Tranh thủ lúc còn ở nhà, nên đào một cái hầm chứa đồ cho gia đình. Đến lúc đó gì cũng thể cất hầm, chứ để đồ ở thế , lỡ như trong nhà ai mà trộm thì .
Hầm chứa đồ nên đào ở , vẫn ý kiến của nương tử: Nương tử, tranh thủ còn ở nhà, chi bằng đào luôn một cái hầm chứa đồ nhỉ! Nàng xem đào ở thì hơn.
Ừm, đào hầm chứa đồ !
Nàng suy nghĩ một chút, Vậy thì đào một cái ở sương phòng ! Gian nào trống mà chúng ở thì .
Sở Vân Chu cũng thấy đào ở gian đó , đến lúc đó sẽ mở một cánh cửa bức tường giữa hai gian phòng , như lấy đồ sẽ tiện hơn.
Nghĩ , liền cầm xẻng sắt đến sương phòng phía Tây bên cạnh.
Đỗ Nhược thu dọn thịt khô sạp, chuẩn đem hấp, tối nay nướng, ngày mai là thể ăn . Hai phân công rõ ràng, mỗi việc của .
Mèo con Kute
Đỗ Nhược đang hấp thịt khô trong bếp, đột nhiên thấy tiếng của Sở Vân Chu: Nương tử, nàng mau qua đây!
Đỗ Nhược thấy tiếng, liền theo hướng tiếng phát tìm đến. Khi đến sương phòng phía Tây, nàng phát hiện phía hai cái tủ chất đống một lượng lớn đất mới đào lên, còn Sở Vân Chu thì thò nửa từ phía tủ .
Có chuyện gì ? Đỗ Nhược vài bước về phía tò mò hỏi.
Sở Vân Chu đáp: Nàng mau qua đây xem, đào mấy bậc thềm đá ở đây, cảm giác chút đúng.
Đỗ Nhược cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, liền cầm đèn dầu theo xem xét, quả nhiên thấy chân Sở Vân Chu là những bậc thềm lát bằng đá phiến, vẻ như còn xuống nữa.