Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 80: Đào Được Bảo Bối Rồi

Cập nhật lúc: 2025-10-23 12:16:02
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Còn mấy chiếc rương, Đỗ Nhược lượt qua, ba chiếc rương gỗ bên trong đầy ắp bạc, hơn nữa đều là những thỏi bạc lớn nặng năm mươi lạng mỗi chiếc, xếp ngay ngắn trong rương.

 

Chỉ một chiếc rương bên trong thiếu hai thỏi bạc, Đỗ Nhược đoán, chắc là đem ngoài tiêu .

 

Còn hai chiếc rương siêu lớn chứa bình hoa, ngọc thạch và các thứ khác, những thứ hầu hết đều là đồ trang trí.

 

Mấy chiếc rương còn là vải lụa tơ tằm, đầy ắp mấy chiếc rương lớn, chỉ là thời gian quá dài , Đỗ Nhược chạm .

 

Nàng nghĩ chôn đất bao nhiêu năm, chắc là thể sử dụng nữa , thật là uổng phí tấm vải như .

 

Nhiều bảo bối như , Đỗ Nhược lập tức cảm thấy phát tài lớn , nàng kéo Sở Vân Chu xúc động : Vân Chu ca, chúng phát tài !

 

Sở Vân Chu đương nhiên phát tài , nhưng vẫn dám tin mắt , cầm một thỏi vàng c.ắ.n một miếng, lập tức cảm thấy răng lẽ sắp gãy.

 

Đỗ Nhược vội vàng ngăn , Ấy, đừng c.ắ.n gãy răng chứ! Chỉ là nàng ngăn cản chút muộn, cảm thấy đau răng .

 

Sở Vân Chu thấy dấu răng đó, mừng rỡ một tay ôm Đỗ Nhược lòng: Nương tử, mơ cũng ngờ tới, đời còn thể một khối tài bảo lớn đến .

 

Đỗ Nhược cảm thấy ôm nhấc bổng khỏi mặt đất, đột nhiên kêu lên: Ôi chao! Làm gì , lát nữa đụng đầu bây giờ.

 

Sở Vân Chu vui mừng sức lực dùng hết, xúc động ôm nương tử xoay vòng vòng: Ta vui quá, để ôm nàng chút.

 

Đỗ Nhược cứ để ôm như , cảm nhận tâm trạng kích động của , trong lòng cũng vui.

 

Đợi vui mừng xong, Đỗ Nhược nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng , ôn nhu : Vân Chu ca, chúng nhanh chóng chôn chỗ . Lỡ như tới phát hiện , thì những bảo bối lẽ sẽ giữ nữa.

 

đây cũng đồ của bọn họ, một mặt cũng thật sự lo lắng nhỡ , đến lúc đó còn chia cho một nửa.

 

Sở Vân Chu xong, lập tức từ sự hưng phấn hồn , vội vàng gật đầu đồng ý: Vậy chúng nhanh chóng lấp đất trở .

 

Sau khi rời khỏi mật thất, cũng còn bận tâm đến cánh cửa đá nữa, bắt đầu nhanh chóng lấp đất xung quanh hố.

 

Đỗ Nhược bóng dáng bận rộn của , nàng nghĩ, Người từ khi nào lời đến thế.

 

Tuy nhiên, đúng lúc , Sở Vân Chu chợt ngừng tay, đầu Đỗ Nhược, trong mắt lóe lên ánh đầy khao khát, cẩn thận hỏi: Nương tử, thể lấy một cái để kỷ niệm ?

 

Hắn hiện tại thể đem vàng tiêu xài, nhưng thực sự nhịn lấy một thỏi lên xem, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ.

 

Đỗ Nhược trừng mắt , nũng : Chàng lấy thì cứ lấy ! khỏi cánh cửa thì tuyệt đối nhắc đến chuyện , nếu đến lúc đó sẽ rước tai họa nhà chúng đó.

 

Sở Vân Chu , mặt mày nghiêm túc, gật đầu thật mạnh, cam đoan : Ừm, đảm bảo sẽ với bất cứ ai, dù là phụ , mẫu và hai trưởng, cũng tuyệt đối hé nửa lời.

 

Hắn nghĩ, đừng uống rượu nữa, lỡ mà say buột miệng thì phiền phức lớn.

 

Quan trọng nhất là nuốt trọn khoản tài sản , âm thầm phát tài lớn.

 

Đỗ Nhược hài lòng gật đầu, đó nhanh chóng bò lên mặt đất, dùng đèn dầu chiếu sáng cho Sở Vân Chu.

 

Sở Vân Chu lấy hai thỏi nguyên bảo đặt ngực, tiếp tục cắm cúi việc, chốc lát lấp đầy hố, khôi phục như cũ, còn kê thêm một chiếc hòm lên .

 

Sau khi hai vợ chồng trở về phòng, Đỗ Nhược đun một nồi nước nóng cho Sở Vân Chu tắm. Vừa dính đầy bụi, nếu nàng ép, mười bữa nửa tháng cũng sẽ tắm một , cứ viện cớ trời lạnh, tắm sẽ bệnh, chỉ dùng khăn lau .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-80-dao-duoc-bao-boi-roi.html.]

Sở Vân Chu mang một thỏi vàng, một thỏi bạc lên, bên sạp nguyên bảo mà chảy nước miếng.

 

Hắn thầm nghĩ: Nếu phát hiện những bảo bối sớm hơn, còn cần chạy tiêu gì? Ta thể ôm những bảo bối ở nhà sống qua ngày, hai đời cũng chắc tiêu hết tiền .

 

Chỉ là giờ gì cũng muộn , chuyện hứa với khác thì nhất định .

 

Sau khi hai vợ chồng tắm rửa xong, sạp còn đang nướng thịt khô, họ bên lò than sấy tóc, cùng phân tích xem những bảo bối từ .

 

Mèo con Kute

Đỗ Nhược chút nghi hoặc hỏi: Vân Chu ca, chắc chắn bà lão Trần gia lúc nghèo đến mức cơm ăn, là giả vờ đó chứ!

 

thì chỉ cần lấy một món bảo bối đó , bà lão một cũng đủ ăn lâu .

 

Sở Vân Chu đương nhiên chắc chắn, hồi nhỏ còn từng gặp bà lão đáng thương đó.

 

Hắn gật đầu khẳng định: Ừm, lúc đó bà lão Trần còn giặt quần áo cho khác giữa mùa đông, tay đều đông cứng rách nát, mua lương thực một cũng ăn hai ngày. Bị bệnh cũng tiền khám, ho đến mức lưng cũng thẳng lên , thực sự đáng thương.

 

Đỗ Nhược nhíu mày suy nghĩ một lát hỏi: Vậy những bảo bối là do bà lão Trần gia giấu ! Bà khác tiền, nên cố ý sống khổ sở như .

 

Sở Vân Chu mắt sáng lên: Nương tử, nàng hình như lý đó! Nói chừng những bảo bối chính là của Trần gia. Dù Trần gia năm đó cũng mở nhiều cửa hàng, tiền cũng là chuyện bình thường.

 

Nghĩ , cả hai đều suy đoán trong lòng, đoán chừng chuyện liên quan đến nhà tên gia đinh , bà lão Trần ý đồ bất chính của bọn họ, nên mới giả vờ nghèo khổ, mới giữ tài sản .

 

Đỗ Nhược : , Trần gia còn ai nữa, những thứ là chúng phát hiện , là của chúng . Cho nên quyết định , ngày mai sẽ tế bái bà lão Trần, mỗi năm chúng đều thắp hương cho bà , xem như là cảm tạ .

 

Sở Vân Chu gật đầu, họ nhận bảo bối của khác, đương nhiên tế bái .

 

Sáng sớm ngày hôm , hai vợ chồng liền mang tế phẩm đến mộ bà lão Trần gia. Nơi đây chỉ một ngôi mộ hoang, qua là từng ai đến tế bái, cỏ dại mọc um tùm, cây cối lớn gần đó mọc lan đến tận mộ phần.

 

Họ dọn dẹp cỏ dại và cây con xung quanh, bày biện đồ ăn bánh ngọt, thành kính quỳ xuống dập đầu.

 

Sở Vân Chu thầm trong lòng: Bà lão Trần, cảm ơn bà để tiền , bà sẽ do lo liệu, tiền hương hỏa mỗi năm sẽ thiếu của bà .

 

Đỗ Nhược cũng thầm ước nguyện: Hy vọng bà ở thế giới khác an lành, chúng sẽ chăm sóc mộ phần của bà.

 

Sau khi tế bái xong, hai tâm trạng thoải mái trở về nhà.

 

Vừa đến cửa nhà, thấy ba đứa trẻ nhà Sở gia sang bên .

 

Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo ba em nắm tay , mặt tràn đầy nụ vui vẻ, tâm trạng .

 

Khi thấy Đỗ Nhược và Sở Vân Chu, chúng liền kìm chạy vội đến bên họ.

 

Tam thẩm, Tam thẩm, chúng cháu về ! Chúng đồng thanh reo lên.

 

Đỗ Nhược mỉm dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy chúng: Các cháu về sớm thế? Sao ở nhà bà ngoại thêm vài ngày?

 

Ba em đồng thời lắc đầu, đồng thanh : Chúng cháu đều nhớ nhà, còn nhớ Tam thẩm nữa.

 

Thực , những năm về nhà bà ngoại, chúng đều ở ba năm ngày, nhưng tình hình năm nay chút khác biệt. Ở nhà ăn no nê, còn thịt ăn.

 

So với việc ở nhà bà ngoại mỗi chỉ chia một ổ bánh ngô, nên chúng chỉ ở hai ngày bắt đầu nhớ nhà , nhớ những bữa cơm ngon ở nhà.

 

 

Loading...