Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 9: Tiến Vào Không Gian

Cập nhật lúc: 2025-10-23 12:13:09
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đỗ Nhược thấy Sở Vân Chu thấy dung mạo thật của , trong lòng thầm nghĩ dù cũng thấy , thì cứ để thoải mái .

 

Thấy cứ chằm chằm chớp mắt, Đỗ Nhược mỉm với , : Huynh chờ một lát, ngay.

 

Nguyên chủ quả thật , thấy Sở Vân Chu nàng ngây , nhưng nàng định lộ diện bằng dung mạo thật, ít nhất hiện tại lúc.

 

Nàng một nữa trở phòng, cầm gương lên, cẩn thận tô tô vẽ vẽ mặt.

 

Sở Vân Chu sững sờ một lát, liền thấy tức phụ trong.

 

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt vốn trắng nõn xinh biến mất, biến thành nha đầu đen nhẻm gầy gò như cũ.

 

Khi Đỗ Nhược một nữa xuất hiện mặt Sở Vân Chu, Sở Vân Chu vẫn chìm đắm trong sự chấn động .

 

Hắn dám tin mắt , cứ như thể thấy một tiên nữ hạ phàm. Mà giờ phút , vị tiên nữ đó biến thành nha đầu bình thường tầm thường hôm qua.

 

Tức phụ, nàng… Sở Vân Chu kinh ngạc đến nỗi năng lộn xộn, n.g.ự.c đập thình thịch, như thể nhảy khỏi cổ họng.

 

Đỗ Nhược bộ dạng ngốc nghếch của Sở Vân Chu, mím môi nên với thế nào, nghĩ mãi một lúc mới nhẹ giọng : Chuyện sẽ giải thích với , những gì thấy, tuyệt đối đừng nhắc với bất kỳ ai, ?

 

Sở Vân Chu ngây ngốc gật đầu, hiệu hiểu: Ừm ừm.

 

Hắn là kẻ ngốc mới cho khác một vị tức phụ xinh .

 

Đỗ Nhược Sở Vân Chu lúc vẻ ngốc nghếch, khỏi chuyển hướng sự chú ý của , liền mở miệng hỏi: Bên ngoài ồn ào như ? Rốt cuộc xảy chuyện gì?

 

Sở Vân Chu cuối cùng cũng hồn, vội vàng trả lời: Nghe bên ngoài quan binh, hình như là những đàn ông của Vĩnh Ninh Hầu phủ đều sắp lưu đày, bọn họ áp giải đến cửa thành .

 

Đỗ Nhược tin , trong lòng thầm kinh ngạc, ngờ sự việc mới xảy hai ngày, Hầu phủ phán quyết nhanh chóng như .

 

Nàng nhịn sự tò mò, quyết định xem náo nhiệt.

 

Đến phố phường, họ thấy những đàn ông của Hầu phủ đều quan binh áp giải chặt chẽ, cổ mỗi đều đeo gông xiềng nặng trĩu.

 

Vĩnh Ninh Hầu ở đầu hàng, trông mặt tái mét như tro tàn, tóc cũng bạc ít. Phía là các công tử Hầu phủ, những vị quý công tử ném trứng thối, rau củ thối, từng một t.h.ả.m hại thôi, quan binh ở đó, bọn họ cũng dám né tránh.

 

Đỗ Nhược còn thấy ở giữa đám đông, một đang khiêng cáng, nàng nghĩ chắc hẳn là Nhị công tử Hầu phủ , cái thứ đó còn, t.h.u.ố.c giảm đau, chắc chắn thể .

 

Đáng đời, nếu thêm một nữa, vẫn sẽ xử lý .

 

Quan sát kỹ lưỡng từ đầu đến cuối một lượt, nhưng phát hiện thấy những phụ nữ của Hầu phủ cả.

 

Nàng lòng đầy khó hiểu, bất giác tự hỏi: Sao chẳng thấy nữ quyến Hầu phủ cả?

 

Sở Vân Chu một bên cũng tường tận tình hình, chỉ đành lắc đầu bất lực, tỏ ý bản chẳng rõ điều gì.

 

Giờ phút , tâm tư của y chẳng bận tâm đến việc đó, mà chìm đắm trong niềm vui sướng. Y còn nghĩ, một thê tử xinh thế chỉ một y , lòng phấn khích khôn nguôi.

 

Một bà lão gần đó họ đối thoại, bụng giải thích: Nghe các phu nhân, tiểu thư Hầu phủ đều đưa đến Giáo Phường Tư , nơi đó mà! Nói đoạn, bà ha hả, mặt lộ vẻ đầy ẩn ý.

 

Đỗ Nhược , lòng chợt siết . Nàng đương nhiên Giáo Phường Tư là nơi nào, đó chính là kỹ viện do quan phủ chuyên biệt lập , nữ tử một khi bước chân sẽ chịu đựng những hành hạ và sỉ nhục phi nhân tính.

 

Nghĩ đến đây, Đỗ Nhược khỏi dấy lên chút đồng tình với các nữ quyến Hầu phủ, song ngay đó chợt nhớ đến những việc của Hầu phủ ngày thường, liền cho rằng bọn họ cũng là tội đáng chịu.

 

Đỗ Nhược bĩu môi, Hầu phủ chẳng lấy một kẻ , ngày thường bọn họ ỷ thế h.i.ế.p , ức h.i.ế.p bá tánh, nay cuối cùng cũng nhận hình phạt thích đáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-9-tien-vao-khong-gian.html.]

 

Đỗ Nhược thậm chí còn chút hả hê mà nghĩ, đây chính là báo ứng của bọn họ chăng! Cũng nên để vị Tam tiểu thư nếm thử tư vị hầu hạ khác.

 

Chẳng mấy chốc, của Hầu phủ áp giải , đám đông vây quanh cũng dần tan rã.

 

Đỗ Nhược thấy còn gì náo nhiệt để xem, liền trở về phòng.

 

Sở Vân Chu đưa Đỗ Nhược về phòng xong, liền với nàng.

 

Nàng, nàng cứ ở trong phòng đợi, Ngưu Tiêu đầu còn việc bàn với chúng , một lát sẽ về ngay.

 

Đỗ Nhược gật đầu, thầm nghĩ: Nàng còn mong y mau chóng rời , để bản thể khám phá gian thần bí .

Mèo con Kute

 

Sở Vân Chu khẽ khàng đóng cửa phòng từ bên ngoài, đó trở đại thông phô ở tầng .

 

Ngưu Tiêu đầu lấy một bao bạc, chuẩn phân phát tiền công kiếm trong chuyến cho .

 

Những tiểu như Sở Vân Chu và họ Triệu, mỗi chia mười lăm lạng bạc, đây đều là tiền mồ hôi nước mắt bọn họ vất vả bôn ba một tháng rưỡi mới kiếm .

 

Ngưu Tiêu đầu cũng chẳng nhỏ mọn, khi nhận bạc, liền chia hết tiền công cho .

 

Chia bạc xong, y mới bắt đầu đến chính sự.

 

Đỗ Nhược một trong phòng, lòng bắt đầu suy tính để tiến gian thần bí .

 

Nàng nhắm chặt hai mắt, cố gắng dùng ý thức của liên kết với gian. Điều khiến nàng kinh ngạc là, khi nàng mở mắt nữa, thấy bản đang ở trong gian, nàng xuất hiện cửa biệt thự của thời mạt thế.

 

Trên mặt đất là biệt thự, phía biệt thự một hầm trú ẩn, thời mạt thế, nàng một sống trong hầm trú ẩn đó.

 

Đây là nông trại của nàng thời mạt thế, nông trại rộng hàng chục mẫu, trồng đủ loại nông sản, rau củ quả, còn nuôi cả thỏ và cá.

 

Trong thời mạt thế, nông trại trở thành sự bảo đảm quan trọng cho sự sống của nàng, giúp nàng duy trì cuộc sống và kiên trì mấy năm.

 

Giờ đây, nàng cuối cùng cũng trở nơi quen thuộc , lòng khỏi cảm thán, ngờ bản còn thể trở về đây, thật sự thể tưởng tượng nổi.

 

Nàng khẽ khàng đẩy cửa, bước căn biệt thự từng thuộc về .

 

Mặc dù nơi đây vẫn giữ nguyên dáng vẻ , nhưng vì thời mạt thế nàng luôn trú ngụ lòng đất, khu vực phía để quá nhiều dấu vết sinh hoạt, điều kỳ diệu là những tấm ván gỗ nàng đóng cửa sổ vẫn còn nguyên.

 

Ban đầu để tránh tang thi, Đỗ Nhược dùng cửa sắt lớn bịt kín lối cầu thang của biệt thự, nàng từ tấm t.h.ả.m mò một chiếc chìa khóa mở cánh cửa sắt lớn.

 

Tầng nàng ít ở, chăn đệm trong phòng đều cất tủ, nàng lướt qua mỗi phòng liền xuống lầu.

 

Nàng đến căn phòng chứa đồ lòng đất, nơi đây nàng cất giữ ít công cụ, nàng nhẹ nhàng quen thuộc đẩy một tấm ván gỗ sang một bên, để lộ lối hầm trú ẩn.

 

Nàng từ trong một chiếc lọ đổ một đống vật phẩm, trong đó cả chìa khóa hầm trú ẩn.

 

Nàng chút do dự cầm lấy chìa khóa, mở cánh cửa sắt dày nặng , bước nơi chốn đầy ắp kỷ niệm.

 

Nàng từng một trải qua trọn vẹn ba năm ở nơi đây, mỗi một tấm ván sàn đều gánh vác ký ức và dấu chân của nàng. Ngay cả chiếc chăn bông nàng thường dùng đắp ghế sofa, cũng vẫn giữ nguyên hình dáng khi nàng đá văng .

 

Nàng nhẹ nhàng nhấc chiếc chăn bông lên, cẩn thận ngửi mùi hương đó, đó là một mùi hương khiến nàng cảm thấy vô cùng thiết và quen thuộc.

 

Dường như nàng từng rời khỏi nơi , tất cả đều ấm áp và yên bình như thủa nào.

 

 

Loading...