Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 93

Cập nhật lúc: 2025-10-23 12:16:16
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhặt Được Là Của Mình

 

Lúc trở về thôn, những la xa vẫn là những đó, chỉ điều so với lúc thì đồ đạc nhiều hơn hẳn.

 

Trương thị trông vẻ vui vẻ hơn lúc nhiều, chân đặt mấy gói thuốc, trong lòng vẫn ôm cái bọc lúc , chỉ là nó phồng lên ít.

 

Đỗ Nhược còn thấy khóe miệng nàng dính đầy dầu mỡ, là ăn thịt mà quên lau miệng.

 

Nàng đang đ.á.n.h giá Trương thị, Trương thị cũng đang đ.á.n.h giá nàng. Thấy mặt Đỗ Nhược đặt một cái rổ, bên còn phủ một tấm vải rách, trong lòng Trương thị vô cùng khinh thường, gì mà che đậy chứ, giờ nàng chẳng thèm để mắt tới . Nhớ bát thịt kho tàu ăn lúc nãy, Trương thị nhịn l.i.ế.m liếm môi, miếng thịt mỡ lớn thật sự quá thơm.

 

Sáng nay vốn dĩ Sở Vân Khuê đến trấn bắt thuốc, nhưng Trương thị những tính toán riêng nên tranh giành đến trấn bắt thuốc.

 

Vài ngày , khi Trương thị đang nấu cơm trong bếp, nàng phát hiện một mảng tường bếp lò sụp xuống, còn xuất hiện một cái lỗ nhỏ ở đó. Lúc đó nàng nghĩ là chuột đào hang để trộm lương thực trong bếp, liền tức giận dùng kẹp lửa thọc móc móc, ngờ móc một túi vải nhỏ. Nhặt lên mở xem, bên trong một thỏi nguyên bảo và một cây trâm cài.

 

Trong lúc ngạc nhiên, suy nghĩ đầu tiên của nàng là thứ nhặt chính là của . Vừa nghĩ đến việc gần đây trong nhà tiêu tốn nhiều bạc như , mà tiêu phòng của họ, nghĩ đến liền cảm thấy tức giận.

 

Thỏi nguyên bảo thì nàng đem giấu, còn cây trâm cài thể đeo, nên nàng cũng định giữ .

 

Sáng nay, khi Lưu thị bảo đại nhi tử đến huyện thành bắt thuốc, nàng chủ động nhận lấy công việc .

 

Đến trấn, nàng liền tìm một tiệm cầm đồ, ngờ cây trâm cầm mười lăm lạng bạc.

 

Cầm bạc , Trương thị dùng hai mươi văn để ăn một bát thịt kho tàu, gọi thêm hai cái màn thầu bột mì trắng, một ăn uống no say thỏa mãn.

 

Bởi vì lai lịch của tiền thể bại lộ, nàng thậm chí còn định giấu cả trượng phu và hài tử.

 

Bây giờ Trương thị Đỗ Nhược còn cảm thấy ghét như nữa, nàng tin trong mấy la xa , ai nhiều bạc hơn nàng .

 

Trên la xa, mấy phụ nữ ríu rít chuyện phiếm về những điều thú vị gặp ở chợ hôm nay, khí sôi nổi và vui vẻ.

 

Suốt dọc đường, Sở Vân Bạch vô cùng phấn khích, ngừng kể cho Triệu lão đầu những gì thấy, ở trấn, cùng với những câu chuyện ly kỳ từ kể chuyện. Chuyện Võ Tòng đả hổ kể gần như trọn vẹn. Đỗ Nhược lắng , cảm thấy đứa trẻ trí nhớ khá , học thật đáng tiếc.

 

La xa cuối cùng cũng đến đầu thôn, từ từ dừng .

 

Đỗ Nhược và Sở Vân Bạch khi chào tạm biệt Triệu lão đầu, cùng khiêng những thứ mua, về phía nhà . Cùng họ còn Thẩm thị, hôm nay nàng cũng mua ít đồ.

 

Tiền thị suốt cả buổi sáng gần như tâm trạng việc, lòng đầy lo lắng.

 

Nàng nghĩ tam nhi tức dẫn lão tứ còn nhỏ tuổi đến trấn, một thì quen nơi đó, một thì tuổi còn quá nhỏ. Vạn nhất xảy chuyện gì, nàng ăn thế nào với lão tam đây?

 

Giờ phút , nàng vô cùng hối hận, cảm thấy ngay từ đầu nên để tam nhi tức trấn.

 

lúc nàng đang lo lắng sốt ruột, giọng trong trẻo của Sở Vân Bạch từ bên ngoài truyền đến: Nương, chúng về . Tiếp đó, hai xuất hiện ở cổng sân.

 

Tiền thị vội vàng nghênh đón, thấy họ bình an vô sự trở về, quan tâm hỏi: Các con về , mệt ? Mau nhà nghỉ ngơi .

 

Đỗ Nhược đáp: Chúng con mệt.

 

Chỉ là chợ thôi, nếu mệt, thì vụ xuân canh sắp tới khỏi cần gì nữa.

 

Tiền thị thấy tam nhi tức xách về một cái rổ lớn như , mua ít đồ, : Tam nhi tức, con mua là thứ gì thế!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-93.html.]

Mặc dù cảm thấy tam nhi tức nên lãng phí những đồng bạc đó, nhưng nàng thật sự tò mò! Bởi vì nàng , tam nhi tức mang về chắc chắn là đồ .

 

Từ khi tam nhi tức đến, nhà họ bao giờ thiếu thịt, cuộc sống quả thật hơn nhiều so với đây.

 

Vào nhà, Đỗ Nhược vén tấm vải che rổ. Ta mua một ít bột mì trắng, rau tươi, mấy quả, một gói trái cây khô.

 

Nàng lấy đồ , giới thiệu.

 

Tiền thị tam nhi tức từng món từng món đồ ăn lấy , cảm thấy hai mắt còn dùng nữa.

 

Nàng ngờ con dâu mua nhiều đồ cho gia đình đến , bột mì trắng quý thế cơ mà! Lại còn mấy quả táo , lũ trẻ con thấy chắc chắn sẽ vui.

 

Mua nhiều như từng hỏi nàng xin một đồng nào, Tiền thị trong lòng tràn đầy cảm động, khóe mắt dần đỏ hoe.

 

Thật , bạc mà lão tam kiếm đều giao cho nàng giữ, tam nhi tức chẳng hề oán trách gì về điều . Tiền thị khỏi cảm thán, hai đứa nhỏ của chắc chắn là đến để báo ân.

 

Lúc , Đỗ Nhược đề nghị: Nương, tối nay chúng một ít bánh chẻo ăn ? Trong nhà còn thịt tươi ? Nếu , chỗ con còn một ít.

 

Tiền thị vội vàng gật đầu đáp: Được chứ, thì bánh chẻo .

 

Sở Vân Bạch về nhà thấy ba đứa cháu trai liền chạy tìm . Hắn tìm thấy ba đứa cháu trai đang chơi đùa ở quầy đá xa nhà, ngoài còn hai đứa trẻ khác trong thôn.

 

Hắn đắc ý từ trong n.g.ự.c móc một gói giấy, bên trong là hạt dưa mà mang về từ trấn, là tiếc nỡ ăn nên cố ý giữ .

 

Mấy chú cháu tảng đá lớn, bóc hạt dưa cho bọn trẻ, kể cho chúng những gì thấy và ở trấn hôm nay, ngoại trừ đồ ăn ngon dám , bởi vì quên mang bánh hành dầu về cho cháu trai.

 

Nghe kể chuyện sống động như thật, ba đứa Đại Bảo mà lòng đầy ngưỡng mộ: Tứ thúc, trấn, thể mang chúng con cùng ?

 

Ba đứa Đại Bảo nhao nhao đòi cũng trấn cùng .

 

Lúc , Sở lão đầu và những khác đều ở nhà, bởi vì ruộng đất bắt đầu rã đông, họ bắt đầu cày xới.

 

Những nông đều mong sớm cày xới đất xong, đợi đến khi thời tiết ấm áp hơn, họ sẽ sớm gieo hạt.

 

Đỗ Nhược trở về nhà , nghỉ ngơi một lát liền tiến gian.

 

Nàng đưa những chú heo con đáng yêu đến một khu vực rào bên cạnh chuồng ngựa, nơi đó bãi cỏ tươi , thể đáp ứng nhu cầu thức ăn của chúng, vì nàng cần quá lo lắng về việc ăn uống của chúng.

 

Tuy nhiên, nàng vẫn chuẩn mấy cái chậu lớn, bỏ đó một ít hạt ngô để bổ sung.

 

Còn đối với gà con, vịt con và ngỗng con, tình hình cho ăn dường như chút khác biệt.

 

Trong gian thức ăn cho gà, vịt, ngỗng, Đỗ Nhược đành dùng bột ngô để thế.

 

Như , chất lượng cuộc sống của những loài động vật nhỏ đảm bảo.

 

đồng thời cũng khiến Đỗ Nhược nhận rằng, mấy trong nhà chồng nàng còn đãi ngộ bằng gà, vịt, ngỗng.

 

Mèo con Kute

Giờ đây, thứ mà nàng dùng để nuôi gia súc, trong lòng nàng một cảm giác hổ thẹn và bất lực.

 

Đỗ Nhược khỏi cảm thán, Số bột ngô nếu cho ăn thì mấy, thật là lãng phí.

 

 

Loading...