Còn một thời gian nữa lương thực cứu tế mới đến, hơn nữa cho dù lương thực cứu tế phát xuống, chia cũng là hạn, phía còn một mùa đông trải qua nữa, chờ mãi cho đến cây trồng vụ hè sang năm mới thể thu hoạch lương thực . Khoảng thời gian cần chống đỡ để sống sót, Thủ Hà và Thủ Quốc tới , tất cả những cây thể ăn ở núi đều hái trọc .
"Mỗi một nhà đều cho 200 cân?" Hàn Văn Hồng sửng sốt một chút: "Vậy trong nhà..."
"Em con đường thể mua lương thực, đừng lo lắng." Cố Lệ một tiếng.
"An ?" Hàn Văn Hồng vẫn luôn , dù mỗi vợ ngoài mua đồ ăn là thể mua thứ trở về, món đồ trân quý giống như gà cũng thể mua , nhưng mà dạo một vòng lớn cũng gặp một cọng lông gà nào.
Cố Lệ trấn an : "Tuyệt đối đáng tin cậy và an , em việc là sẽ để nhược điểm và dấu vết gì, cứ yên tâm."
"Vậy , mang về, trả bao nhiêu tiền thì sẽ tính với cả, hai và ba." Hàn Văn Hồng nghiêm túc .
Cố Lệ khẽ, báo cái giá cho : "Lương thực em mua đều đắt, cứ tính theo giá là ."
Hàn Văn Hồng sửng sốt một chút, nhưng hỏi nhiều, dù vợ tính cho Từ Trường Thắng cũng là giá ban đầu, vợ sẽ hại. Ngoại trừ đưa cho mấy trai nhà họ Hàn mỗi nhà 200 cân lương thực , Cố Lệ còn chuẩn cho cha Hàn một trăm cân lương thực để đưa thêm cho cả nhà họ Hàn, dù ông cụ cũng là ăn uống ở bên đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-178.html.]
Vào buổi chiều, Hàn Văn Hồng mượn xe trong đội lái xe về quê, cũng là phân phát lương thực cho ba trai. Chị dâu cả, chị dâu thứ hai và chị dâu thứ ba thấy giá cả , thật sự là lòng đến còn gì để .
"Trong lòng Lệ Lệ nhà họ Hàn, chúng đều , lúc thật sự nhờ ơn em giúp đỡ nên nhà chúng mới thể lương thực dự trữ ." Chị dâu cả nhà Hàn thật lòng . Chị dâu thứ hai và chị dâu thứ ba cũng đều gật đầu, đúng , sai, cô em dâu vợ lão thất thật sự là cùng hoạn nạn mới thấy chân tình. Đâu như hai vợ chồng lão lục lòng lang sói thể so sánh?
"Một trăm cân là Lệ Lệ chuẩn cho cha, nên cũng đặt chung ở đại phòng." Hàn Văn Hồng khiêng xuống một túi lương thực.
Cha Hàn vui mừng: "Cha thể luôn ăn mà trả tiền lương thực cho các con , Lệ Lệ gửi về cho cha 50 cân , vẫn còn dư hơn phân nửa đó, nay chở đến cho cha nhiều như , bà nó , trở về đưa tiền trả Lệ Lệ, nên trả bao nhiêu thì cứ trả bấy nhiêu!"
Bà Hàn giận dỗi liếc mắt ông một cái: "Lúc ở trong thành trả cho Lệ Lệ, nhưng mà Lệ Lệ một hồi, đây là hiếu thuận với ông, hơn nữa cũng câu nệ ai hiếu thuận nhiều hơn ai hiếu thuận ít hơn, tóm đều là một nhà, thì nhiều tiền một chút, thì nhiều sức lực một chút, so đo nhiều như , một nhà là đùm bọc đoàn kết mới !"
Anh cả, hai, ba nhà họ Hàn và mấy chị dâu đều cảm thán, cũng là tâm phục khẩu phục vợ lão thất. Khí độ , lòng độ lượng, thật sự hổ là thành phố! Giống mấy cháu trai Hàn Thủ Hà và Hàn Thủ Quốc cũng vô cùng khâm phục thím bảy ở trong thành, thật sự, thím bảy thật sự quá !
Trên gương mặt cha Hàn tràn đầy sự vui mừng, Hàn Văn Hồng : "Lão thất, thể cưới vợ như Lệ Lệ chính là may mắn của nhà họ Hàn chúng , con đối với Lệ Lệ, nếu để cha con ở bên ngoài việc lái xe dám chuyện gì với Lệ Lệ thì nhà họ Hàn chúng tuyệt đối sẽ tha cho con!"
"Cha yên tâm, con hiểu ạ." Hàn Văn Hồng trịnh trọng gật đầu. Anh yêu vợ , ở bên ngoài cũng là nhớ thương cô đến nhói lòng, coi cô thành bảo bối đến mức nào, thể chuyện với cô? Chuyện sẽ tồn tại!