Thời kỳ bận nhất là tháng , Cố Quân công tác hơn nửa tháng, Tết Trung Thu cũng kịp trở về, đến hai ngày mới thành chuyến công tác. Bởi vì địa phương khác vận chuyển lương thực đây, hiện tại trong thành vẫn còn thiếu lương thực nhưng cũng nghiêm trọng giống như lúc , kế tiếp còn những địa phương khác cũng sẽ vận chuyển lương thực đến đây.
Cố Quân chần chờ: "Ngày hôm qua em tìm quản lý định xin nghỉ, nhưng thể xin nghỉ, nhưng mà điều kiện."
"Điều kiện gì?" Cố Lệ lập tức hỏi.
Cố Quân thở dài: "Anh em giúp bộ phận thu mua nhập 200 cân trứng gà trở về, nếu thể nhập 200 cân trứng gà thì sẽ phê cho em nghỉ năm ngày."
"Em trở về với , năm ngày nghỉ đủ, phê cho em bảy ngày, chị thể giúp bộ phận thu mua nhập về 400 cân trứng gà, còn một ngàn cân gạo trắng bóng." Cố Lệ thẳng.
Vụ mua bán đưa tới cửa, thì uổng phí. Cố Quân mở to hai mắt : "Gạo tính, 400 cân trứng gà trong thời tiết ?" Hiện tại giá lương thực ở chợ đen giảm xuống, điên cuồng như lúc , nhưng giá trứng gà vẫn giảm xuống, vẫn còn đắt đến quá đáng.
"Vì em và Trần Đông Sinh, chị thể sức ?" Cố Lệ cô một cái: "Em cứ việc là , nếu thể thành công thì cũng giống như , vẫn đến vị trí lúc ."
Cố Quân gật đầu, đó vội chạy về hỏi, quản lý hề một chút ý kiến nào cả: "Nếu là cô thể tìm 400 cân trứng gà và một ngàn cân gạo, sẽ phê cho cô nghỉ bảy ngày!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-195.html.]
Thời gian chuẩn là một ngày, qua buổi sáng ngày thứ ba, đám vật tư vẫn lấy giá lúc đưa đến bộ phận thu mua bên , Cố Quân nghỉ, hai lời lập tức bộ đội thăm hôn phu của . Lúc Cố Lệ đây đưa trứng gà và một ít đồ thức ăn mặn cho Cố Quyên thì Cố Quyên lo lắng : "Em ba một , đường xa như ."
"Nó cũng lớn như , còn từng học, cũng từng cùng ở bộ phận thu mua qua tỉnh khác bằng xe lửa, cũng đến mức xe lửa cũng ." Cố Lệ lo lắng nhiều như .
Từ thành phố xe lửa qua bên là chuyến xe lửa trực tiếp, đường cần chuyển xe lửa, cô Cố Quân thật đến nơi cũng cần chuyển tuyến, nhưng mà khi Cố Quân qua gọi điện cho Trần Đông Sinh , xe lửa đến nơi là thời gian cố định, Trần Đông Sinh sẽ đón cô . Hơn nữa cô còn đưa bình xịt phòng vệ cho Cố Quân, Cố Quân cũng cô gái ngốc, cô vẫn luôn thông minh, cơ bản cũng gì để lo lắng.
Cố Quyên cũng an ủi ít, cô: "Sao mang trứng gà tới đây?"
"Em mang trứng gà cho chị, chị cần trả tiền cho em, trứng gà của em giá cả như ăn thì uổng phí." Cố Lệ : "Hơn nữa chị thấy gần đây khí sắc của hai chị em Hiểu Nguyệt và Hiểu Tinh hơn ít ? Trước tóc chính màu vàng, giống như cỏ khô , hiện tại đen bóng hơn ít, chị đừng mãi tiết kiệm như , giờ bọn họ thiếu dinh dưỡng thì bồi bổ cũng bù ."
Nói xong cô lấy một con cá chừng hai ba cần trong rổ , còn mấy cây xương sườn: "Mấy thứ đều để dành ăn, em cũng là hiếm khi mới mang đây một , là cho cháu ngoại gái của em ăn, chị cũng đừng đẩy đưa với em."
Cố Quyên bất lực : "Bản em cũng gia đình đấy."
"Em thể ?" Cố Lệ liếc mắt chị một cái, cô là gia đình nhỏ của bản , nhưng cô bao giờ tiêu một đồng tiền nào của Hàn Văn Hồng trợ cấp chị em và nhà đẻ, bản cô thể tự kiếm tiền, hơn nữa một chút tính là trợ cấp cái gì, giống như cô bán đồ vật cho bộ phận thu mua , cô kiếm bao nhiêu là tiền?