Hàn Văn Tư ít , chủ yếu là Hàn Văn Vũ chuyện với Cố Lệ, bao lâu cá cũng kho xong. Một đĩa khoai tây, một dĩa trứng chiên, còn một nồi cá kho đầy đủ hương vị màu sắc, món ăn thêm phong phú nhiều.
Hàn Văn Tư cùng Hàn Văn Vũ đều tự giác dám ăn nhiều, nhưng Cố Lệ vẫn xới cơm cho hai cô đều nhiều hơn một chút, khiến hai ăn đến ba chén, thấy hai ăn nổi nữa cô mới ngừng bới.
Ăn xong, Hàn Văn Tư cùng Hàn Văn Vũ giành lấy chuyện dọn dẹp, cô cũng khách sáo, thấy thời gian cũng gần đến, cô lấy túi chuẩn còn với bà Hàn: "Mẹ, canh sườn hầm bí đao ở trong nồi để chị tư với chị năm ăn xong hãy về, còn cá và rong biển con cũng chuẩn cho hai chị , khi nào hai chị về thì mang về theo, còn túi kẹo sữa chia mỗi một nửa để họ đem về cho mấy đứa cháu ăn..." Dặn dò xong, Cố Lệ .
Nhị Bảo ăn xong cũng buồn ngủ, bà Hàn dỗ ngủ bế trong phòng trải chiếu cho ngủ.
"Mẹ, bây giờ con tin ở trong thành thật sự sống ." Hàn Văn Vũ xúc động .
Bà Hàn liếc mắt cô một cái: "Vì ở trong thành phố sống ."
"Em năm chỉ lo lắng cho thôi." Hàn Văn Tư .
Bà Hàn khoát tay: "Mẹ cần mấy đứa lo lắng, Lệ Lệ đối xử với thế nào mấy đứa cũng thấy, mấy đứa cũng kém nhiều so với em dâu đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-200.html.]
"Nếu tụi con điều kiện, tụi con cũng sẽ hiếu thảo với giống , nhưng hai nhà tụi con tuy điều kiện cũng tính là kém, chỉ điều so với nhà em bảy thì bằng ." Hàn Văn Vũ lắc đầu. Cha đối với chị em cô khá , kiếm chồng cho các cô đều là những gia đình danh tiếng , nề nếp cũng , cũng chăm chỉ việc nhưng cũng chỉ tầm trung, so với trong thôn thì khá , nhưng so với trong thành thì kém hơn nhiều.
lúc khi hai cô thành, ấn tượng mà em dâu mang cho cả hai thật sự bất ngờ, họ còn nhớ cuối cùng gặp mặt là khi họ về quê ăn tết năm ngoái, kết quả chính là cô chuyện với lạnh lùng. Lần em bảy đưa lương thực qua cho họ, còn là vợ của em bảo em đưa qua, ngoài miệng thì họ nhận lấy nhưng vẫn tin cô, dều nghĩ em bảy giúp cô, kết quả hôm nay đến đây thấy nên cũng nghi ngờ nữa.
Hai chị em chuẩn trở về, bà Hàn : "Khoan , canh sườn heo và mướp trong nồi hầm gần xong , hai đứa ăn chút về."
"Dạ cần , để dành cho và Lệ Lệ uống ạ." Hàn Văn Tư vội . Hàn Văn Vũ cũng : "Buổi trưa con ăn nhiều , thể ăn nổi nữa, cứ để cho Đại Bảo và Nhị Bảo ăn ạ."
Bà Hàn hai : "Lệ Lệ mua về hầm riêng cho hai đứa, giữ thì chắc chắn chỉ giữ một nửa cho Lệ Lệ cùng Đại Bảo, Nhị Bảo ăn, nhưng nửa còn thì hai đứa chia là ." Hai chị em liếc mắt . Bà Hàn chuyện với cả hai về cuộc sống bên nhà chồng, chờ đến khi canh nấu xong liền múc cho mỗi một chén, bên trong còn mấy miếng xương.
"Mẹ, để cho Lệ Lệ ." Hàn Văn Tư vội .
"Lệ Lệ ăn thịt hầm, mỗi hầm con bé đều húp nước, còn Đại Bảo, Nhị Bảo và thằng bảy thì thích ăn thịt, mấy miếng thịt mềm để cho hai em ăn, còn bao nhiêu hai đứa chia ."
"Lệ Lệ ăn thịt?" Hàn Văn Tư mở lớn mắt.
"Đôi lúc thì ăn một chút, nhưng cũng chỉ hai miếng, con bé sợ ăn sẽ mập, ." Bà con dâu thích ăn chay, cô thích ăn rau dưa và trái cây, món mặn thì cô cũng chỉ ăn mấy đũa, nhưng mỗi ngày đều một quả trứng luộc. Tuy chút khó hiểu, nhưng sắc mặt của Lệ Lệ vẫn , cơ thể cũng mệt mỏi nên bà gì. Hàn Văn Tư cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng nếu thì cả hai cũng khách sáo.