Mẹ Hàn xong liền xuống bếp nấu mì, Cố Lệ cầm lấy hành lý trong tay Hàn Văn Hồng: "Anh mệt ?"
"Không mệt." Hàn Văn Hồng thấy vợ yêu, cái gì mệt mỏi đều thấy, đều ngập tràn sức lực, ánh mắt gần như dính cô, cái loại thể dời mắt.
Cố Lệ ánh mắt của đàn ông cho bối rối, lâu về, ánh mắt như sói đói thấy thịt, sáng chói. mà vì , trong lòng cô chỉ cảm thấy ngọt ngào thỏa mãn.
"Anh xuống ." Cố Lệ ho khan một tiếng, bảo xuống, đó xách hành lý trở về phòng lấy bình nước nóng rót nước cho rửa mặt.
Sau khi Hàn Văn Hồng rửa mặt xong, với Hàn đang bận rộn trong bếp: "Mẹ, đun cho con một nồi nước nóng khác, lát nữa con lau mặt rửa chân."
"Được ." Mẹ Hàn đáp một tiếng. Một lúc nấu xong mì sợi cho , còn bỏ thêm hai quả trứng gà, thêm cả bảy tám cái sủi thịt cải trắng, đều là trong nhà tự gói nên nhiều. Trời lạnh gói nhiều một chút cũng sợ hư.
"Tranh thủ còn nóng ăn ." Mẹ Hàn bưng sủi cảo đến. Hàn Văn Hồng lúc mới bắt đầu ăn, Hàn nấu nước ấm rửa chân xong mới một bên hỏi : "Lần trở về bao lâu, năm mới xe ?"
"Vâng." Hàn Văn Hồng ăn mì trả lời. Mẹ Hàn : "Vậy thì ngày mai hoặc ngày con tìm thời gian đưa về quê . Sắp đến tết , còn về dọn dẹp nhà cửa, đến lúc đó mấy đứa trở về ăn tết."
Cố Lệ : "Mẹ, hiện tại vẫn còn sớm, về muộn một chút ."
"Không , lão Thất đều nghỉ, nó trông bọn nhỏ là , về dọn dẹp một chút." Mẹ Hàn cũng là sốt ruột về quê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-235.html.]
Cố Lệ liền : "Vậy thì cũng trễ chút, con vẫn chuẩn hàng tết, chờ con chuẩn xong kêu Văn Hồng đưa về."
"Làm gì cần hàng tết? Không cần phí tiền ." Mẹ Hàn lắc đầu.
Hàn Văn Hồng : "Cứ để vợ con chuẩn một ít ạ, đến lúc đó tụi con cũng trở về ăn tết." Mẹ Hàn suy nghĩ một lúc liền : "Vậy thì cũng cần chuẩn quá nhiều, năm nay đều khó khăn, nhà chúng cần lố quá."
"Được ạ." Cố Lệ gật đầu.
Hàn Văn Hồng ăn sủi cảo hỏi: "Hôm nay trời lạnh, , trong phòng ấm áp ?"
Mẹ Hàn , Cố Lệ với ánh mắt yêu thương: "Mẹ Lệ Lệ chăm sóc, còn cần con lo lắng ? Lệ Lệ mua cho chăn bông dày, còn cả áo bông quần bông giày bông, giường còn để thêm một cái bình nước nóng, suốt một đêm đều ấm áp, như thì thể lạnh cho ?”
Hàn Văn Hồng vợ. Cố Lệ chịu nổi ánh mắt của , cô chỉ bổn phận của mà thôi, cô như gì, lớn còn ở đây . Mẹ Hàn cũng hai lâu như gặp, nhất định nhiều chuyện , nên cũng quấy rầy hai : "Nước sôi , con cũng ăn sắp xong, trở về nghỉ ngơi đây." Nói xong liền trở phòng .
Cố Lệ lúc mới với : "Anh đừng luôn như mặt ."
Hàn Văn Hồng nhướng mày: "Anh như thế nào?"
Cố Lệ nghẹn lời, Hàn Văn Hồng ăn ngụm mì cầm tay vợ đặt trong tay : "Vợ ." Một tiếng vợ của ngập tràn tình tố, vô cùng nồng nhiệt, tim Cố Lệ đập nhanh hơn: "Mau ăn mì , nguội cả ."
Hàn Văn Hồng , một tay rảnh rỗi ăn mì, tay còn nắm lấy tay cô. Cố Lệ tức giận liếc một cái, nhưng cô vẫn mặc kệ , thực thì cô nhớ thô lỗ khi gặp lâu như . Lúc nãy, khi cô mở cửa và thấy , cô rõ nhất trái tim lúc đó hạnh phúc như thế nào. Cô bao giờ thực sự thích ai đó nhiều như .