" là bà thông gia của chị đang ý định , nhưng cô , cô thương tổn trong hôn nhân một , ý định tái giá chứ, hiện tại cô công việc của chính , bản cũng nuôi nổi hai đứa con gái, cần gì một hai gả chồng? Cô ." Bà Hàn .
Lại với Từ: "Em gái, em lòng , chị cũng Trường Thắng tệ, hai đều . việc về em đừng , Trường Thắng còn ly hôn, đương nhiên chị cũng Trường Thắng ly hôn, phá mười tòa nhà cũng phá một cuộc hôn nhân, chị cũng chuyện đó, dù việc cũng đừng nữa."
Mẹ Từ gật gật đầu: "Em , nhưng chuyện Trường Thắng là em nó ly hôn, nếu cuộc sống thật sự thể nào tiếp tục."
Bà Hàn cũng chen : "Bây giờ cũng còn sớm nữa, chị về nhà nấu cơm, em cũng trở về ."
Sau khi cùng Từ tách , bà Hàn tiếp tục cân nhắc chuyện hôm nay, bà còn tưởng rằng Từ nhiệt tình rủ bà dạo cửa hàng, kết quả Cố Quyên. Không cần cũng bà xong lòng.
Thật , bà Hàn cũng cảm thấy Từ Trường Thắng cũng tồi, nhưng việc mắt thật sự cần bàn, bởi vì còn ly hôn đến chuyện , chỉ cho chị gái Lệ Lệ cảm thấy sốt ruột!
Cho nên bà Hàn vô cùng điêu luyện lưu một con đường lui mà từ chối Từ, cô cũng thích lấy chồng, công việc thể kiếm tiền nuôi sống hai đứa con, nhất thiết tái giá. Còn những ngày thì tính tiếp.
việc bà Hàn vẫn một chút với Cố Lệ, khóe miệng Cố Lệ giật giật: "Mẹ, việc chúng nên can thiệp , cứ thuận theo tự nhiên là ."
Nói thật, cô cũng nghĩ tới chị gái cô và Từ Trường Thắng, bởi vì thật sự liên quan đến , nhưng cũng thể lương tâm, như Từ Trường Thắng tồi, nhưng mà thiên vị Dương Mỹ Ngọc ? Có thể trọng lượng của Dương Mỹ Ngọc ở trong lòng cao, cũng chắc ly hôn, vì tránh những phiền toái cần thiết nhất nên chuyện nữa! Chị của cô tự nuôi hai con gái cũng gì . ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-309.html.]
"Vợ ăn nhiều một chút." Hàn Văn Hồng gắp cho cô một miếng xương sườn.
Cố Lệ ở một bên ăn : "Lần qua cục công an một chuyến, em Tiểu Minh bên đó thường xuyên công an qua , bảo vệ hơn nhiều."
Hàn Văn Hồng gật đầu: "Buổi sáng mang Đại Bảo Nhị Bảo qua đó ."
Ăn cơm trưa xong chính là giờ ngủ trưa, buổi chiều Cố Lệ cần , bởi vì chỗ mua sắm bên việc gì, cũng cần báo danh, thì cần nữa.
Hàn Văn Hồng khi ngủ một giấc mang theo Đại Bảo Nhị Bảo ngoài, trở về thấy cô vẫn còn ngủ nướng, âm thanh mấy cha con bọn họ trở về, cô tiếp tục giả vờ ngủ.
Hàn Văn Hồng dẫn Đại Bảo Nhị Bảo theo bà nội, sang nhà thím Hạ ở bên cạnh chơi, còn thì tới đây dây dưa với vợ. Mãi cho đến khi đàn ông hổ tiến , Cố Lệ lúc mới giả vờ nữa: "Anh gì ."
"Em xem gì." Hàn Văn Hồng . Cố Lệ ôm thừa nhận, mặt mang theo ửng đỏ: "Ban ngày ban mặt còn , đúng là hư mà."
Hàn Văn Hồng nâng mặt cô lên, yêu thương vợ đáng yêu , đặc biệt là lúc , mềm mại yếu đuối. Cố Lệ còn thể cái gì, đương nhiên là hưởng thụ thôi.
Hai hổ, thấy bên ngoài âm thanh của Đại Bảo, lúc mới nhanh chóng mặc quần áo , nhưng mà hai đứa bé vẫn mà ở bên ngoài bà nội dẫn chọn cây đậu.
"Mau lên." Cố Lệ trách mắng. Hàn Văn Hồng hôn cô, mới mang theo cô rời giường.