Ăn cơm trưa xong, Cố Lệ và Võ Cương liền cùng xe đạp xuống nông thôn.
Cố Lệ trực tiếp tìm lão đội trưởng để chuyện, Võ Cương thì tới nhà bà Phương, về đây chính là nhà vợ của .
Lần đây cũng cố ý nhớ đường, nên tới cần nhờ ai dẫn đường. Trên xe đạp còn treo món đồ mà chuẩn , là đồ cho nhà họ Hàn dùng để mời khách ăn cơm, trong rổ nửa rổ trứng gà và một miếng thịt lợn béo, hiện tại thời tiết nóng lực nên để lâu, nhưng thể ướp lên, dù đợi thêm hai ngày nữa thì cũng thể hỏng .
Ngoài còn một lọ rượu.
Đương nhiên đây cũng đưa sính lễ , đây là đồ chuẩn bên ngoài cho Hàn gia dùng để mời khách.
Bà Phương cũng đang ở nhà, Hàn Văn Vân cũng mặt, từ khi việc hôn nhân định thì cô liền xuống đất việc nữa. Bởi vì trong nhà cô tĩnh dưỡng, ở trong nhà cơm là , cần ngoài phơi nắng.
Hai con đang tâm sự liền thấy giọng Võ Cương: "Có ở nhà ?"
Bà Phương sửng sốt, vội : "Hình như thấy tiếng của Võ Cương?"
Mặt Hàn Văn Vân đỏ bừng: " là giọng của ". Cô nhớ rõ mà.
Bà Phương liền dẫn con gái ngoài, quả nhiên thấy Võ Cương đang ngoài cửa. Vốn dĩ Hàn Văn Vân liền chút ngượng ngùng, hiện tại mặt đối mặt với Võ Cương ở cửa thì mặt càng đỏ hơn.
"Thím, cháu tới ". Võ Cương liền chào hỏi bà Phương.
"Mau , thím còn đang nghĩ bao giờ cháu mới công tác về, nghĩ tới hiện tại trở về". Bà Phương thấy con rể tương lai thì cũng vui, sang một bên để Võ Cương nhà.
Lại thấy con rể tương lai mang theo nhiều đồ tới như thì vội : "Lần mang nhiều đồ tới , còn mang nhiều thứ tới ? Không cần, cần, cháu mang về hết !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-420.html.]
Võ Cương mỉm : "Đây là chuẩn cho nhà thím dùng để mời khách". Dựng xe đạp xong liền xách đồ đặt lên bàn.
"Vậy thì cũng nên mang theo nhiều đồ tới như , đều là đồ hiếm lạ, trong thành cũng dễ mua". Bà Phương ý định hút m.á.u con gái, nửa đời của con gái chịu khổ. Bà chỉ ngóng trông nửa đời của con gái thể sống hạnh phúc, thể sống nhẹ nhàng một chút.
Vừa chuyện bà Phương rót nước cho con rể tương lai, còn thêm chút đường, Hàn Văn Vân thấy mặt Võ Cương mồ hôi liền : "Mẹ, đừng cho thêm đường, đang nóng, chỉ cần uống nước trắng là , ngọt quá thì cổ họng sẽ chịu nổi".
" , cháu uống nước trắng là ". Võ Cương gật đầu.
Bà Phương liền : "Vậy thì chờ uống nước trắng xong uống nước đường". Đổ nước trắng cho con rể tương lai uống xong thì vẫn kiên trì pha thêm một cốc nước đường.
"Võ Cương, cháu chơi một lát, để thím tới sân xem gà đẻ trứng ". Bà Phương dậy sân .
Mặt Hàn Văn Vân đỏ rực, các cháu trai cháu gái ở nhà, đứa lớn theo lớn việc , còn đứa nhỏ thì chạy ngoài chơi, trong sân chỉ còn hai bọn họ.
Còn việc cô tới sân nhặt trứng gà, trong nhà đúng là nuôi gà, bởi vì phân gia cho nên đều nuôi ở cùng , gà nuôi , nhưng nhặt trứng gà chỉ là đang bậy mà thôi, sáng nay nhặt xong .
"Em thấy khẩn trương ". Võ Cương cô.
Hàn Văn Vân : "Không ".
Võ Cương liền : "Chiều ngày sẽ tới đón em về, đến lúc đó nhà cũng sẽ bày một bàn rượu, đều mời trong nhà cả".
Hàn Văn Vân gật đầu: "Anh cứ sắp xếp là ". Lại hỏi tiếp: "Lần ngoài cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi hai ngày đến, ngày mai tới cũng vẫn kịp mà".
Võ Cương : "Không việc gì, sức khỏe , nghỉ ngơi một buổi tối là khôi phục , hơn nữa nhanh chóng tới nhà em định ngày đón dâu cũng yên tâm hơn".
Hàn Văn Vân thì sắc mặt càng đỏ hơn, phía bà Phương hái mấy quả cà chua mang nhà. Bà nấu một chén mì cho con rể tương lai ăn, cho thêm hai quả trứng gà thêm chút cà chua, mang cả một chén mỳ to sang cho con rể tương lai ăn.