Cố Quốc Đống năm nay tròn mười tám tuổi, đang xe lửa để đến quân đội, lúc ngủ xe lửa mơ thấy một giấc mơ.
Ở trong mơ, thấy trở về lúc năm mười hai tuổi, tuổi suy nghĩ chín chắn, cảm thấy ông trời thứ nhất còn thứ hai, bản chuyện gì mà !
Bản theo đám bạn những trò tổn hại khác, còn tưởng là vì chính nghĩa, ban đầu thì cũng dám bậy gì nhưng khi theo đám bạn cũng bắt đầu học theo.
Chuyện gì cũng , còn cho đúng chứ sai, cuối cùng thì thế nào? Chính là đ.â.m cho một dao, tuy c.h.ế.t nhưng cuối cùng vì nhiều chuyện nên rơi vòng lao lý c.h.ế.t bên trong tù.
Giấc mơ chân thật, cho nên khi Cố Quốc Đống tỉnh vẫn nhớ cảm giác rõ, khiến Cố Quốc Đống hơn nửa đêm rùng !
Cậu mười tám tuổi, những năm gần đây điều kiện cuộc sống cũng lên và cũng chú ý rèn luyện cơ thể, nên vẻ ngoài phát triển .
Cao một mét tám mươi hai, dáng vẻ cũng tuấn tú, khí. Nên mấy cô gái của mấy nhà xung quanh đều tặng cho ít trứng gà nhưng từng ăn của nhà .
Năm chồng chị ba và chị ba dẫn theo mấy đứa cháu gái về nhà ăn tết, thấy vội khoe với rể tỏ vẻ những mặt khác cùng sức khỏe cơ thể đều đạt chuẩn, cho nên năm nay mới nhập ngũ.
Cố Quốc Đống nhịn mà nhớ những năm , thứ đổi quá nhiều, cho dù là nhà họ Cố các chị gái của .
Cậu cảm thấy tất cả những đổi đều thể thiếu công lao của chị hai .
Bởi vì lúc , sở dĩ sợ và sai, cũng kịp thời dừng bờ vực mà còn chơi với tụi bạn nữa, còn là do đó đánh gãy chân, suýt chút nữa đ.â.m một d.a.o lấy mạng ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-432.html.]
Nói thật, cả đời Cố Quốc Đống đều nhớ rõ ân tình của chị hai , nếu chị hai thì đời sẽ Cố Quốc Đống !
lúc Cố Quốc Đống trưởng thành, cảm thấy lúc đánh gãy chân cũng chuyện .
Bởi vì nhờ đó mới cho sợ hãi, cảm giác của tổn thương là như thế nào, cũng như là loại bất lực mà từng .
Có lẽ vì gãy chân đó, cho nên mới lên con đường giống ở trong giấc mơ của ?
Cậu cảm thấy nếu vẫn con đường ban đầu , thì cuối cùng chỉ khiến cho cha đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng đến tê tâm liệt phế.
Cố Quốc Đống thật sự cảm thấy may mắn vô cùng.
Thay đổi của , cũng khiến nhà họ Cố đổi ít.
Mẹ năng lực cùng khả năng của chị hai , cũng dựa con gái đáng tin hơn con trai, nên đổi cách suy nghĩ xưa cũ lúc .
Không còn cho những ưu đãi, tự tất cả việc của , cũng như giúp việc trong nhà!
Mẹ cũng nuông chiều theo cha nữa, thật cha cũng tỏ thái độ mặc kệ, vẻ đường đường là đàn ông những công việc thì thể thống gì nữa?
Kết quả và cha cãi lớn, cuối cùng cũng hai chữ ly hôn!
Còn vô cùng tự tin: "Chẳng lẽ bà đây thích để lo cho hai cha con các lắm ? Bà đây cho hai , cái già chịu đủ , ông mặc kệ đúng ? Đi về là trở thành ông lớn đúng ? Được, ly hôn, ngày mai ông theo để ly hôn, lập tức thu dọn đồ đạc qua sống với con gái, con gái cả của công việc, hai đứa con gái còn cũng công việc, mỗi tháng mấy đứa nó cho chút tiền vẫn thể sống , già sẽ hầu hạ mấy nữa!"