Về ba ngày một tháng vẫn là quá nhiều, khi chỉ hai ngày. Gần như một năm chỉ thể về nhà một tháng, còn mười một tháng đều ngoài bôn ba.
Đương nhiên còn thể , nếu tình cảm của hai lâu bền, cần gì ngày đêm ở chung. tính cách mỗi mỗi khác nên thể khái quát , ví dụ như cô chịu nổi cuộc sống của những cặp vợ chồng ở hai nơi khác , mỗi tháng gặp hai ba ngày.
Phòng thu mua mua sắm nguyên vật liệu, đương nhiên sẽ lúc bận rộn, nhưng dù bận cũng giống bộ phận vận chuyển. Và điều quan trọng nhất là những tài xế già của bộ vận tải đều nhiều thói quen bên ngoài vì họ chạy ở bên ngoài trong nhiều năm.
Cô Hàn Văn Hồng sẽ tính như , sẽ chuyện với cô, nhưng môi trường ảnh hưởng đến con . Nếu những khác trong bộ vận tải là da đen, Hàn Văn Hồng là da trắng, thì sự trắng trẻo của cũng là tội.
Điều quan trọng nhất là trong sách ghi rằng sẽ tai nạn xe cộ... Cho nên Cố Lệ nghĩ rằng thể cân nhắc đến vấn đề chuyển việc.
Cố Quân xong sửng sốt: "Anh rể đang ở bộ vận tải, thể chuyển công tác?"
"Tại thể, vì chị, sẽ nghiêm túc suy xét." Cố Lệ .
Cố Quân: "..."
Cố Lệ em gái: "Em cứ tạm thời việc , chờ đến khi rể của em trở tính tiếp, còn tháng , Trần Đông Sinh sẽ trở ? Lúc em một công việc đắn là thể hơn ."
Cố Quân gật đầu. "Được , nhưng mà chị, chị thật sự thể 300 cân trứng gà cùng 5000 cân gạo với giá thị trường ?"
"Em tìm một chiếc máy kéo , 5 giờ sáng mai chờ chị ở cửa thành!" Cố Lệ .
Đây đầu tiên Cố Quân việc nên chút lo lắng: "Chị hai, chị chắc là chị ?"
"Ngày mai chị sẽ cho em mở rộng tầm mắt với con đường của chị" Cố Lệ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-90.html.]
Cố Quân cảm thấy thoải mái hơn một chút: "Được , em sẽ tìm máy kéo!"
"Cha gì với việc em dọn ngoài ?" Cố Lệ hỏi sang chuyện khác.
Cố Quân bĩu môi: quan tâm thì , chỉ em ẩn giấu tiền riêng nộp lên là hiếu thuận, đây hàng tháng em đều đưa tiền cho, hơn nữa em lớn như , còn để cho em lưu một ít để dùng , lúc nếu bản em dư một ít thì em đều dọn , còn ở nhà xem sắc mặt của bọn họ!"
Cố Lệ cũng chịu phục bọn họ. Trên đời , trong mắt hiện thực cha con gái, mà chỉ con trai. Con gái dọn ngoài mà việc , những quan tâm đến nó, mà còn ghét bỏ chuyện giấu tiền riêng...
"Chị, nếu như cuộc hẹn xem mắt của em với Trần Đông Sinh thành cũng , đúng , em định kết hôn sớm như !" Cố Quân còn thêm.
"Chuyện nóng nảy, nếu như thành công thì em ở cùng và tìm hiểu kỹ về gia đình bên . Đã là sẽ sống cả đời, vì em cẩn thận một chút."
Cố Quân nhắc nhở: "Chị cùng rể đến nửa tháng kết hôn ."
"Đó là khi đó, và bây giờ là bây giờ, thể so sánh với điều kiện năm đó ?" Cố Lệ : "Hơn nữa, ánh mắt của chị gái em như thế nào em còn , chị liếc mắt một cái là thể trúng rể của em, trung thành, tin cậy, chờ đến khi Trần Đông Sinh trở về chị sẽ trấn cửa ải cho em, nếu qua cửa của chị thì cần lãng phí thời gian."
Cố Quân: …."
Sau khi chia tay với Cố Quân, Cố Lệ đến đón Đại Bảo ở lớp mẫu giáo, đến liền thấy thằng bé đang đợi sẵn.
Sáng nay, Hàn Văn Hồng là đưa bé học, xem như chính thức tham gia lớp mẫu giáo
"Đại Bảo." Cố Lệ thấy con trai cầm cái túi vải nhỏ màu xanh bộ đội chung quanh, cô kêu lên.
"Mẹ!" Hai mắt Hàn Đại Bảo sáng như bóng đèn, định lập tức chạy tới. Tuy nhiên, nhóc giáo viên của lớp mẫu giáo chặn .
Cô giáo xác nhận với Cố Lệ, đó xác nhận cùng Hàn Đại Bảo, lúc mới với Cố Lệ: "Bạn nhỏ Hàn Thủ Phong ngoan, bé phiền phức chút nào, cũng kiên cường, là một đàn ông nhỏ, hôm nay thưởng bé một đóa hoa hồng nhỏ."