Dư Tương thể yên để ý : "Sao thế?"
Ninh Miễn khổ: "Tay trái của tê , vai cũng thấy thoải mái, em thể xoa bóp giúp một chút ?"
Dư Tương xoa bóp giúp : "... Được , nếu em ôm thì cứ đánh thức để em đàng hoàng là , nếu khi sẽ viêm khớp vai đấy."
Trong mắt cô đầy vẻ nghi ngờ.
Tim Ninh Miễn đập nhanh hơn nhưng dùng thái độ tùy ý thoải mái để : "Chắc là , cho em ôm để em ngủ ngon hơn một chút, buổi sáng em xoa bóp giúp là , nếu thật sự thì chờ cái tay của khỏi , em thể đổi sang bên đó."
Trong lời của ý nghĩa sâu xa, nhưng như thêm gì cả.
Dư Tương tiện mở miệng phản bác, lỡ như bạn cùng phòng Trung Hoa tuyệt vời thì đáp thế nào đây? bây giờ mặt đối mặt, còn phản ứng gì đó thể lơ của , cũng chứng minh là trong sáng đúng ?
Bằng thử hỏi thứ trong quần là gì?
Thử thách liêm sỉ quá mất.
Dư Tương xoa bóp vai giúp xong thì lùi , hỏi thêm cái gì.
Ninh Miễn tại chỗ nhẹ giọng thở dài, Dư Tương hỏi là vì , là suy xét về quan hệ giữa hai bọn họ? Anh hiểu , chỉ là cô biểu lộ vẻ chán ghét nào với phản ứng sáng nay của , điều khiến trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cũng lưu manh, tình huống thể mở miệng giãi bày thì chỉ đành che giấu bản thôi.
Khi đối mặt với cô, cũng chỉ là một đàn ông bình thường mà thôi, em, chấp nhận chuyện kết nghĩa em .
Chỉ tiếc, bây giờ tay của thể cử động.
Trên đường đến trường, Trường Phong login.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-317.html.]
Trường Phong: "Tương Tương, Tương Tương, chỗ thuốc bôi nhất, thể tăng tốc độ hồi phục nứt xương, cô đưa cho Ninh Miễn sử dụng , miễn phí đó!"
Dư Tương thấy kỳ quái nên hỏi: "Sao hào phóng thế?"
Nếu tay của Ninh Miễn hồi phục nhanh, thì bọn họ thể dọn về nhà mới ở tách , nhưng nếu về thì , thật sự đổi tay khác để ôm ngủ ?
Lúc luôn keo kiệt bủn xỉn, nào cũng dùng nhiệm vụ để đổi lấy phần thưởng.
Trường Phong xoắn xuýt một chút: "Chẳng lẽ cô cho Ninh Miễn khôi phục nhanh chóng ? Vậy thì hai thể ôm ngủ ."
Trong lòng Dư Tương dâng lên một loại cảm giác thoải mái nhưng vì : "Cậu bọn cái gì ?"
Bây giờ khi Dư Tương ngủ còn đeo dây chuyền nữa, thông thường sẽ đặt tủ đầu giường, thỉnh thoảng Ninh Miễn sẽ thấy sợi dây chuyền của cô, nhưng lộ một chút khác lạ nào, nhưng nghĩ đến chuyện trong phòng thứ ba thấy nội dung chuyện của cô và Ninh Miễn, đáy lòng cô cảm giác khó chịu thể cho qua .
Lúc bọn họ thuần khiết, nhưng bây giờ thì , thể livestream tại hiện trường cho xem chứ?
Trường Phong vội vàng giải thích: "Không , hồi nãy cô chuyện với nhưng mất tập trung, trong lòng đang nghĩ tới chuyện hai ôm ngủ, đó xảy chuyện gì, bây giờ cô càng tới gần Ninh Miễn, càng cảm nhận suy nghĩ và đối thoại giữa hai ."
DTV
Dư Tương tò mò hơn: "Vậy nếu kéo dài cách thì ?"
Trường Phong ngoan ngoãn trả lời: "Cách khá xa thì sẽ cảm nhận một chút."
Đây là vì chủ nhân.
Dư Tương xong thì chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên thấy vô cùng hứng thú nên hỏi: "Nếu tương lai Ninh Miễn thể cảm nhận sự tồn tại của bọn , núp ở cạnh lén, còn chỉ huy trêu chọc thì sẽ thế nào?"
Trường Phong xù lông ngay lập tức, nếu bây giờ thể : "Bây giờ đừng những chuyện , ."
Quan trọng chuyện bảo Dư Tương trêu chọc , mà quan trọng là theo cạnh Dư Tương lâu như thế , dựa giác quan thứ sáu, cảm nhận rằng chắc chắn chủ nhân sẽ buông tha cho dễ dàng .