Dư Tương phắt dậy: “Hừ, con hiểu chuyện, con ! Không ! Không ! Không ! Con từ quê trở về vì con vui! Con bằng lòng! Ai cũng cản con!”
Dư Kiến Kỳ tức giận tột độ: “Con—“
Dư Tương châm dầu lửa, chẳng thèm ngó tới hỏi: “Con cũng thi đậu đại học , tại đến nhà máy hóa chất việc? Con, chính, là, , ! Cha thể gì con?”
Dư Kiến Kỳ đang trong cơn phẫn nộ, căn bản rõ cũng phản ứng cô gì, chỉ cô : “Dư Tương, con đừng quá đáng, đừng tưởng mặt bà ngoại con cha thể--“
Lâm Bảo Chi kéo ông , bất lực : “Dư Kiến Kỳ! Trước ông kỹ Dư Tương gì !”
“Bà đừng bảo vệ nó! Nó, nó gì cơ?”
Bà ngoại Lâm và ông cụ Bùi, cả mấy Bùi Thừa Hãn cũng đều ngạc nhiên Dư Tương.
Bà ngoại Lâm dậy kéo Dư Tương , dám tin hỏi: “Tương Tương, con con thi đậu cái gì?”
Dư Uy rõ, chần chừ chứng thực cho em gái: “Em thi đậu đại học ?!”
Dư Tương bĩu môi đến độ thể treo một bình dầu, tình nguyện lặp : “Con con thi đậu đại học , chẳng lẽ cho con học đại học ?”
“Hả?”
Lâm Bảo Chi buông bàn tay đang túm lấy Dư Kiến Kỳ , nở mày nở mặt : “Tương Tương, con lấy giấy báo nhập học để bà ngoại và cha con xem !”
“Vâng.”
Những còn đều ngóng cổ lên chờ, Dư Lộ nhíu mày theo bản năng, thể chứ?
DTV
Lâm Bảo Chi vốn định hôm nay tuyên bố tin mừng, lúc đến còn lén mang giấy nhập học để trong phòng Dư Tương, từ bàn cơm đến phòng ngủ của cô chỉ mấy chục mét, Dư Tương cầm giấy báo , Bùi Thừa Quang thể chờ nổi nữa tiến lên, khi nội dung bên trong thì tự chủ há miệng.
Mẹ ơi! Vậy mà là giấy báo nhập học của đại học Yến Thành!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-40.html.]
Dư Tương kiêu ngạo đưa qua: “Nhìn .”
Bà ngoại Lâm nhận lấy cầm trong tay, vui mừng kinh ngạc ây dô một tiếng, cả ông cụ Bùi cũng sáng mắt, gật đầu khen ngợi.
Đại học Yến Thành là trường học một hai trong nước, trẻ con ở Yến Thành cũng chắn thể đậu trường đại học , con cái nhà ai thi đậu đủ thể c.h.é.m gió lâu!
Giấy báo đưa đến tay Dư Kiến Kỳ, ông hai cái dám tin Lâm Bảo Chi: “Bảo Chi, Dư Tương, đây là thật ?”
Dư Tương trợn trắng mắt: “Giả đó giả đó giả đó!”
Lâm Bảo Chi cũng vui : “Có giấy báo nào thể giả, Dư Tương về ngày hôm với , nhưng lúc ông công tác, con bé bảo giữ đừng để cho ông một bất ngờ, ban nãy là đùa với ông, ông nổi giận phê bình thành như , con gái ông đáng ông mắng ?”
Dư Kiến Kỳ nóng tai, giữ nổi nét mặt nữa: “ đây, nào nó thể thi đậu đại học, thẳng ?”
Dư Tương giậm chân, vui lóc om sòm: “Tức c.h.ế.t ! Tức c.h.ế.t ! Tức c.h.ế.t ! Là con xứng thi đậu đại học đúng !”
Cô tức giận hừ hừ rời khỏi bàn cơm sô pha.
Bà ngoại Lâm lười lấy mặt mũi cho con rể, híp mắt qua khuyên cô: “Tương Tương, tại cha con ? Con bà ngoại , lúc thi thế nào, ôi chao, bà cháu ngoại bà giỏi giang, thông minh mà!”
Dư Tương nghiêng ngả nũng trong vòng tay bà ngoại Lâm: “Bà ngoại~”
“Ôi trời, , Tương Tương nhà chúng thật giỏi, bà khen thưởng cho con, may cho con hai bộ quần áo mới hơn ?”
Tâm trạng mưa bão của Dư Tương biến thành nhiều mây, ôm lấy cánh tay bà khoe: “Cảm ơn bà, con thông minh thế đều là di truyền từ bà!”
Bà ngoại Lâm lập tức tươi như đóa hoa cúc.
Bên bàn cơm, Dư Kiến Kỳ cầm giấy báo nhập học cũng xong, xuống bậc thang.
Ông cụ Bùi cho ông một bậc thang: “Nhóc con Tương Tương , chính là một quả ớt, con đừng tính toán với con bé, giờ là cục cưng, để con dỗ con bé, lát thì thôi.”