“Có xong dùng thứ gì đè lên cho nên lúc mở cửa gió thổi bay ?”
Ninh Miễn im lặng, cầm theo đèn pin tìm sô pha, quả nhiên tìm thấy ở giấy ở trong khe hở.
Dư Tương cầm lấy tờ giấy, lẽ do quá lo lắng cho nên chữ giấy quả thật là rồng bay phượng múa, giải thích ngắn gọn nguyên nhân, bệnh viện ở cũng ghi rõ, cô nhanh chóng đoán lẽ là do lúc cô mở cửa đầu tiên thổi bay tờ giấy .
“Em thực sự thấy.”
Ninh Miễn khẽ đáp lạnh, cũng còn lạnh lùng như nãy nữa, lấy tờ giấy đó ném sọt rác.
“Vậy tại giày của thành thế ?”
“Anh cẩn thận giẫm vũng nước.”
Dư Tương đôi giày da đáng thương khẽ than: “Vậy cẩn thận mấy mới thể khiến nó thành như chứ.”
Ninh Miễn hít một thật sâu, dứt khoát : “Sau khi đưa bà nội đến bệnh viện thì bác gái cả cũng tới, bảo về nhà, về nhà thấy em , hàng xóm cũng em ở cho nên tìm em.”
Lúc hơn tám giờ, sắc trời tối đen, Dư Tương vẫn luôn ý thức tự bảo vệ mạnh, hơn nữa dạo gần đây còn xảy mấy vụ cướp bóc, và Dư Tương thống nhất sẽ về nhà quá muộn, cô vẫn luôn giữ lời nhưng hôm nay thấy bóng dáng , gọi điện cho vợ và bà ngoại cũng tin tức gì, hỏi Chu Tư Vi cũng , đến những nơi cô đến cũng tìm thấy cô.
Trong nháy mắt Ninh Miễn hiện lên nhiều suy nghĩ, cô xảy chuyện gì , cô bỏ mà một lời nào…
Trong lòng Ninh Miễn vẫn còn một chút lý trí, cũng là thể nào nhưng nhịn mà suy nghĩ linh tinh, cuối cùng tìm gì cho nên trở về nhà, thấy đèn trong cửa đang sáng, còn tưởng lúc quên tắt đèn.
Nghe cô kể ngọn nguồn chuyện, Ninh Miễn thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng kìm lửa giận, là Kỳ Thao.
“Kỳ Thao…”
Không với cô là gặp ?
Dư Tương từng thấy do dự thôi như : “Kỳ Thao thì ?”
Cuối cùng Ninh Miễn lắc đầu: “Không gì, em ăn cơm ?”
“Ăn đại cái gì đó là .”
Bây giờ khuya như , bọn họ cũng thể ăn một bữa tối nữa đúng ?
Không đúng, đó là vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-411.html.]
Dư Tương nghiêng đầu , nghi ngờ hỏi: “Cho nên nãy là giận em?”
Ninh Miễn sờ sờ mũi, xoay phòng bếp: “Anh đói , nấu cơm ăn .”
“Này…”
“Em ăn gì?”
“Ninh Miễn, em cho , nếu chuyện gì với em thì thẳng với em, nếu hai chúng chơi trò chiến tranh lạnh tuyệt đối thắng em.”
Ninh Miễn: “…”
Anh .
Một lúc Dư Tương mới theo phòng bếp, dù bây giờ ăn cái gì cũng thích hợp cho nên họ chỉ uống một ít canh trứng cho ấm bụng nhanh chóng ngủ.
Ninh Miễn vẻ như mệt, xuống ôm cô ngủ .
Sáng hôm tỉnh dậy, eo Dư Tương ôm đến đau nhức, cô thật sự nghĩ tới một ngày bản sẽ trở thành gấu bông cho ôm.
“Đêm qua , ngủ mà đổi tư thế ?”
DTV
Ninh Miễn ừ một tiếng: “Anh gặp ác mộng.”
“Ác mộng như thế nào?”
“Không lắm, đúng , Kỳ Thao ?”
“Bị gãy xương, già cho nên thể cũng còn linh hoạt.”
Ninh Miễn hỏi cặn kẽ chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ngày hôm qua, thấy Dư Tương gọi cho Kỳ Thao những hai nhưng chỉ gọi cho một thì nhíu mày lâu, đó vẻ bâng quơ: “Trước khi về nhà tối qua gặp , lúc đó đang sốt ruột cho nên cũng chuyện, với em là gặp ?”
Dư Tương sửng sốt: “… Không , chắc là vì quá lo lắng?”
“Hửm? Em đang giải thích cho ?”
“Em chỉ tùy tiện mà thôi.”
Ninh Miễn chồm tới, mặc dù thực sự cô nhưng vẫn ầm ĩ náo loạn một trận mới xuống giường.
Sau khi dậy sớm, Ninh Miễn phụ trách việc nấu cơm, Dư Tương nhanh chóng đan nốt mũ cho bà cụ Ninh đó hai cùng đến bệnh viện, đến nơi thì đụng Kỳ Thao.