Dư Tương cầm chặt chiếc bút máy, : “Vậy em mặc thử quần áo nhé?”
“Được.”
Cô cởi áo khoác , Ninh Miễn thuận tay giúp cô mặc áo lông vũ mới , nhẹ mà ấm, là kiểu dáng kinh điển, giàu ở Yến Thành giờ trào lưu áo rộng cổ lông, trào lưu phi phàm, khó mua áo lông vũ.
Ngắm trong gương, hai đều tươi, vô cùng xinh .
“Em thích lắm, ừm, thích sinh nhật .”
Ninh Miễn rũ mắt giúp cô chỉnh cổ áo, : “Thích là .”
Dư Tương im lặng , đáy lòng dần trở nên thản nhiên, dù kết cục thế nào nữa, chí ít lúc đây, họ hòa sinh mệnh của đối phương.
Sinh nhật , thật sự là trải nghiệm mới mẻ.
Em vui, Ninh Miễn, em thật sự vui.
Lúc ăn mì trường thọ, Ninh Miễn chằm chằm Dư Tương ăn hết bộ sợi mì còn gì, một bát mì nhỏ nhiều ít, nhưng ăn hết, chắc chắn còn bụng ăn cơm nữa, chẳng sẽ lãng phí mấy thịt cá vịt gà ?
“Có cố ý , cho em ăn mấy món ngon ?”
Ninh Miễn bất lực : “Cô gái nhỏ của ơi, bát mì cũng chỉ hai mươi sợi mì, em cũng đến nỗi ăn hết chứ?”
Dư Tương mặc kệ: “Em ăn hết, ăn giúp em , chia một nửa.”
Ăn bát mì trường thọ xong, chính là của em .
Ninh Miễn bất lực giúp cô chia sớt mì , nhưng sức ăn của hai thật sự hạn, cho dù cố gắng ăn cho hết, vẫn thể ăn hết một phần ba thức ăn bàn.
Giao thừa chính thức của năm nay là ngày mai, nhưng hai trải qua giao thừa , vẫn luôn đón giao thừa đến đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-436.html.]
Lúc Ninh Miễn ôm lấy cô vẫn luôn một lời hứa: “Dư Tương, chúng cùng đón tết ?”
Đón giao thừa, đón sinh nhật, năm năm tháng tháng ngày ngày đều bên .
Dư Tương nhắm mắt đáp, vờ như mệt, bởi vì cô thật sự chắc hiện tại sẽ tạo thành hậu quả như thế nào, cô trở thành con rối của khác.
trả lời cũng thể cách khác, Dư Tương trở áp tới, cho một bất ngờ mới, ngoài cửa sổ lúc mười hai giờ đêm, Ninh Miễn phảng phất như thấy pháo hoa nở rộ.
Sau khi qua giờ giao thừa nhanh là tết, ngày thứ hai của năm mới, theo thường lệ sẽ đến nhà họ Dư, Dư Lộ ở Côn Xuyên về, năm nay họ thể an tâm đón tết, nên khi đến nhà họ Dư vẫn thong thả thoải mái.
Sau khi đến nhà họ Dư, tình hình thật sự giống như cô dự liệu, bình yên hòa thuận, Dư Kiến Kỳ chiêu đãi con gái con rể như thường, thậm chí còn khách sáo hơn, đối với con rể, ông dám oán dám .
Dư Tương vẫn lay động, Dư Kiến Kỳ từ từ trải nghiệm dư vị trong lòng lửa mà vẫn nín nhịn, thời gian còn dài.
“Mẹ, con giúp nấu cơm nhé?”
“Được.”
Phòng khách còn hai cha vợ con rể, Ninh Miễn bình thản, như hề xảy tranh chấp gì với cha vợ, lấy một bàn cờ tướng: “Cha, chúng đánh cờ tướng?”
Dư Kiến Kỳ chỉ đành căng da đầu tiếp chiêu, trong lòng cũng một nhận thức mới mẻ với Ninh Miễn, trông vẻ là một quân tử hào hoa phong nhã, thật thủ đoạn cương quyết, cũng chẳng trách ban đầu nhầm.
ông thể thừa nhận, đứa con rể đối với nhà họ Dư mà lợi hại.
Chí ít trừ ông thì ai cũng hài lòng với Ninh Miễn.
Đánh nửa bàn cờ tướng, đến bất ngờ là Hứa Chấn Uyên mặc quân trang, trong tay cầm ít quà tết, nhà gọi cha , giải thích trong ánh mắt nghi hoặc của cả nhà: “Dư Lộ thể về, con em về.”
DTV
Câu là giải thích, cũng là thái độ, vứt bỏ nhà họ Dư.
Dư Kiến Kỳ trông vui, Lâm Bảo Chi thở phào, bà thích Dư Lộ, nhưng mong Hứa Chấn Uyên hận Dư Lộ.