Dư Tương tiếng Ninh Miễn gõ cửa, suy nghĩ đầu tiên hiện trong đầu là về nhanh thế, chẳng lẽ đang ở gần đây ? Bảo Trường Phong im lặng tiếng!
Ninh Miễn thấy gì ?
Một lúc , Dư Tương cảm thấy tâm lý của quá kém, cô gì mà chột chứ?
"Về , giấy tờ xong ?"
"Ba ngày đến lấy."
Dư Tương nhảy nhót ghế sô pha, Quyển Quyển quấn quýt nam chủ nhân nửa ngày gặp.
"Chân ? Không ?"
Dư Tương mặt xệ xuống, mất hứng : "Có một thằng nhóc nghịch ngợm, ngứa đòn, em xém chút nữa là thả chó cắn nó ."
Cô thao thao bất tuyệt kể những gì xảy .
Ninh Miễn xổm kiểm tra đầu gối rách da của cô, làn da trắng nõn thêm một khối sưng đỏ trông vô cùng bắt mắt, khẽ thở dài, lấy chút rượu thuốc xoa bóp cho cô.
"Lần đừng khách khí, chuyện lo."
Dư Tương mất hứng than phiền: "Nếu em mà sắp về, em sẽ ở đó náo loạn với bà , bổn tiểu thư cũng dễ chọc."
DTV
"Thật ?"
"Làm , nghĩ em yếu đuối đến ư?"
Buồn bực trong lòng Ninh Miễn vơi , ôm cô dỗ dành: "Đương nhiên là , chỉ là trở về chậm một chút là do mua đồ ăn cho em, tôm càng, em ăn ?"
"Ăn!"
"Phụ một tay!"
"Được!"
Hai một chó đều phòng bếp, Dư Tương chằm chằm Ninh Miễn xử lý tôm, chợt nhận thời gian bọn họ ở chung như nhiều lắm, chút nỡ.
Ninh Miễn chú ý tới ánh mắt của cô, hết sức tập trung động tác tay, tiếng cô thở dài mới ngẩng đầu: "Làm ?"
"Không, chỉ là cảm thấy tiến bộ hơn hẳn."
"Ừ, chỉ thôi ?"
"Nếu thì ?"
Ninh Miễn cọ trán cô: "Buổi chiều , ngủ trưa một giấc ."
“Cũng là ."
Quyển Quyển ở một bên vẫy đuôi, tràn đầy nghi ngờ đối với hai tiền đồ .
Buổi chiều, bầu khí khô nóng cũng từ từ tan .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-501.html.]
Dư Tương khi ngủ mê man nhỏ giọng : "Ngàn vạn đừng mang thai..."
Động tác của Ninh Miễn khẽ dừng , bàn tay đang giúp cô lau mồ hôi dừng ở giữa trung, thật lâu mới tiếp tục, thấy lớp mồ hôi mỏng trán cô biến mất liền ngừng tay.
"Dư Tương…"
Cô vô thức trả lời.
Ninh Miễn chọc má cô: "Thật bỏ em trong túi mang ."
Lần cô phản ứng.
Tiếng ve ngoài cửa sổ kêu ngớt, Ninh Miễn tiếng ồn cho tỉnh ngủ, tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên, vội vàng rời giường vì đánh thức cô gái nhỏ đang ngủ say.
"Ai ?"
"Ninh Miễn, là em."
Ninh Miễn cau mày: "Nói tên."
Dư Lộ sợ cúp máy, vội vàng phận: "Chuyện là hôm nay trong nhà một đàn ông tới tìm Dư Tương, em sợ cha sẽ tức giận nên gọi điện báo cho , là chồng của Dư Tương, bọn họ kết hôn ở nông thôn, nhưng lúc Dư Tương về thành phố lừa ly hôn, em là thật giả, chi bằng bảo chị Dư Tương tới gặp thử xem?"
"Lặp một nữa?"
"Cái gì?"
Ninh Miễn nhắm mắt: "Dư Lộ, nhất cô nên ăn bừa bãi, bằng , mặc kệ cô là em gái của Dư Tương , nhất định sẽ khách khí."
Dư Lộ ở đầu dây bên cắn môi, thấp thỏm : "Em chuyện gì đang xảy cho nên mới gọi cho , nếu dối thì để chị Dư Tương đuổi họ là mà? bọn họ đang ở cửa nhà lớn chuyện, chẳng khác gì đang bôi nhọ thanh danh của hai ?"
“Anh đang ở ?"
"Em dẫn tới nhà khách ."
Ninh Miễn ghi nhớ địa chỉ liền tắt máy, về phòng ngủ chính, Dư Tương mơ mơ màng màng tỉnh .
"Ai gọi ?"
Ninh Miễn nhất thời trầm mặc.
…
Nhà khách.
Dư Lộ dẫn theo một đàn ông trông khá tầm thường đến quán cơm nhỏ ở gần đó, lo lắng chờ bọn họ tới.
Người đàn ông chút chột : "Cô chỉ cho xem sơ ảnh của chị gái , thể nhớ liền !"
“Anh thể thêm vài !"
"Thứ cô cầm chính là ảnh gia đình, căn bản khó thấy rõ, lát nữa nếu nhận sai thì đừng trách ."
Dư Lộ nhịn nỗi kích động mắng , kiên nhẫn về đặc điểm ngũ quan của Dư Tương, cô suy tính kỹ càng rằng nếu tách Dư Tương và Ninh Miễn chỉ thể dùng thủ đoạn và để lộ phận của cô , miễn cho ấn tượng của Ninh Miễn đối với ngày càng kém.