"Tần Cửu An, ngủ một lát ." Nàng nhỏ giọng , liền đỡ xuống.
Ý thức của Tần Cửu An mơ hồ, trong thống khổ, chỉ nắm lấy một chút gì đó.
Phát hiện nắm chặt cổ tay buông, Lam Nguyệt ngẩn .
Đắp chăn cho đàng hoàng, nàng do dự một chút xuống ở bên cạnh .
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve trán , vẫn nóng, chỉ hy vọng ở trong ổ chăn ấm áp thể giúp hạ sốt.
Một lát , nhận bắt đầu run rẩy, như thể lạnh, nàng c.ắ.n môi, cố gắng ôm chặt lấy .
Trên nàng ấm áp, khi nàng ôm lấy , giống như bắt cọng rơm cứu mạng, tay nắm chặt eo nàng, đầu chôn trong n.g.ự.c nàng, hấp thụ ấm áp nàng.
Lam Nguyệt nuốt nước miếng, từ nhỏ đến lớn, nàng từng tiếp xúc mật với ai như , mặt tự chủ mà nóng lên, đỏ bừng.
loại cảm xúc thẹn thùng nhanh nàng đè nén, tự tin kiêu ngạo như nàng, đây là nàng , gì thẹn thùng.
"Tần Cửu An... Mặc kệ xảy chuyện gì, sẽ bảo vệ ." Nàng thấp giọng .
Rõ ràng Tần Cửu An gần như ý thức gì, nhưng những lời vẫn rơi trong lỗ tai của , cất giấu trong lòng.
Nàng ôm lấy đầu Tần Cửu An, cằm đặt lên đầu ,"Huynh chạy thoát..."
Hôm nay là tự đưa tới cửa, là cứu bất chấp cả mạng sống...
Nói xong, tay nàng buông lỏng, nâng mặt lên, cẩn thận hôn xuống khóe miệng , đó mỉm ôm chặt .
Thẳng đến khi hạ sốt, Lam Nguyệt mới yên tâm ngủ.
Lúc nàng ngủ trời sắp sáng.
Sáng sớm, ánh sáng từ tuyết trắng bên ngoài xuyên qua cửa sổ giấy, mang một chút sáng sủa cho căn phòng vẫn còn mờ tối.
Khi Tần Cửu An tỉnh , cảm giác mặt dán thứ gì đó ấm áp mà mềm mại, híp híp mắt, nhịn ôm chặt thứ mềm mại ấm áp đó.
chỉ chốc lát , động tác của chợt cứng đờ.
Hắn mở mắt , mặt là một mảng da thịt trắng như tuyết.
Mi tâm nhảy mạnh một cái, chậm rãi ngẩng đầu, mắt xuất hiện khuôn mặt yêu dã tinh xảo của Lam Nguyệt.
Nàng nhắm mắt ngủ , vẻ yêu dã thường ngày dường như thu bớt nhiều, trông nhu thuận đáng yêu.
Hắn ngơ ngẩn.
Cho nên hiện tại đang nửa sấp nàng!
Hai áp sát , cổ áo của nàng từ lúc nào mở rộng, lộ bả vai trắng noãn mượt mà, xương quai xanh xinh cùng với một mảng da thịt nhỏ cổ.
Tần Cửu An vội vàng dời mắt, dám nữa, nhẹ nhàng gỡ lấy cánh tay nàng đang lấy ôm lấy , giãy giụa dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/470.html.]
Lam Nguyệt nhíu mày, rầm rì một tiếng, hai tay siết chặt, ôm chặt lấy , cho .
Đầu ép tựa n.g.ự.c nàng, cảm giác xúc cảm mềm mại, hai gò má và cổ của giống như đang ngọn lửa thiêu đốt, nhuộm đỏ nóng bỏng.
"Huynh đừng nhúc nhích... Ngoan một chút... Vết thương sẽ... sẽ... nghiêm trọng hơn..."
Nàng lẩm bẩm nhưng hai mắt vẫn , mơ mơ màng màng, tỉnh .
Tay của nàng từ lưng dịch lên , một lát , ngón tay tinh tế trắng noãn luồn sợi tóc đen nhánh mềm mại của , xoa đầu một cái, nàng lẩm bẩm : "Ngoan nha, ngoan..."
Gân xanh trán Tần Cửu An nhảy mạnh vài cái, trầm mặc một lát, bắt lấy tay của nàng gạt qua một bên, đó đột nhiên dậy,"Lam Nguyệt!"
Lam Nguyệt mờ mịt mở mắt, đối diện với khuôn mặt biểu cảm , ngơ ngác trong chốc lát.
Ký ức dần trở , nàng mới chậm rãi dậy, hỏi: "Huynh khỏe ?"
Tần Cửu An nhẹ gật đầu, bộ dáng quần áo xốc xếch của nàng lúc , vội vàng dời mắt, nhanh chóng xuống giường.
"Tối qua cô gì? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ?"
Hắn ở mép giường, đưa lưng về phía nàng.
Lam Nguyệt mím môi,"Đêm qua phát sốt, vết thương lưng vẫn chảy máu, đắp t.h.u.ố.c cho , băng bó một chút."
Tần Cửu An cúi đầu, lúc mới chú ý tới mặc quần áo, n.g.ự.c chỉ quấn băng vải... ...
Hắn hít sâu một , trong lòng chua xót áy náy, nhưng mặt vẫn lạnh như băng,"Ta cần cô lo cho , nếu tỉnh thì mau về nhà , đừng uống rượu nữa."
Dứt lời, lấy quần áo bên cạnh mặc , nhưng khi kéo lên, động đến vết thương lưng, nhíu mày.
Lam Nguyệt lúc cũng tỉnh táo, trong lời của mang đầy vẻ xa cách và lãnh đạm.
Nàng hít sâu một , từ từ thở .
Thấy Tần Cửu An dậy, nàng nắm lấy vạt áo , dùng sức kéo một cái, cả ngã về phía .
"Lam Nguyệt! Cô cái gì ?!"
Hắn hoang mang rối loạn.
Lam Nguyệt cúi đầu ,"Đêm qua cứu gì?"
Chillllllll girl !
Tần Cửu An sửng sốt một chút, ngờ nàng còn nhớ rõ chuyện xảy tối qua.
"Chỉ là vô tình thấy, đành lòng để một nữ t.ử khác tổn thương."
Lam Nguyệt: "Ta và cũng chẳng quen, cần cứu, cho dù lòng , khi cứu , tại mang về nhà?"
Môi Tần Cửu An run rẩy,"Bởi vì nhà cô ở ."
"Có thể để cho tự về mà, ? Huynh là gì của như như ?"