Thẩm Chỉ xong, Sở Trường Phong liền : "Hôm qua chúng còn mua mấy cái mũ, đều là dùng da lông động vật chế thành, mà chỉ bán mười văn tiền, phù hợp với giá trị của nó."
A Mạc thủ lĩnh xong sửng sốt.
"Tóm các ngài nên định giá cao một chút, đây đều là vì cho các ngài."
Thông thương đều là đôi bên cùng lợi, hai bên đều thể kiếm tiền.
A Mạc thủ lĩnh dần dần cũng hiểu ý tứ trong lời của bọn họ,"... chúng từng bán mấy thứ , định giá thế nào mới thích hợp?"
Thẩm Chỉ: "Ngài triệu tập một ít bá tánh , xem bọn họ định bán cái gì, chúng sẽ giúp bọn họ định giá."
A Mạc thủ lĩnh lập tức phái triệu tập, tốc độ nhanh, chỉ chốc lát , liền triệu tập hơn trăm .
Hiện tại dân của bọn họ cũng chỉ mấy ngàn , những khác trong bộ tộc đều phân tán ở nhiều nơi khác.
Thẩm Chỉ trì hoãn thời gian, chỉ một lát hỏi thăm tất cả những gì định bán.
Nàng ghi chép từng thứ một, còn hàng mẫu bọn họ mang tới, dựa theo giá trị mỗi loại hàng hóa, giúp bọn họ định giá.
Mọi nàng định giá, cả kinh lời.
Cái giá so với giá bọn họ bán cao hơn hai ba !
Thứ đắt tiền như , thật sự mua ?
"Cái giá đắt quá ? Lỡ như ai mua thì đây?" Cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
Thẩm Chỉ: "Các ngươi ai từng đến chợ ?"
"Có! Chúng !" Có .
Thẩm Chỉ gật đầu,"Vậy giá bán ở chợ thế nào?"
"Ừm... hôm đó ăn một cái bánh cuốn, gái năm văn tiền một cái, ăn ngon!"
"Ta ăn khoai tây gì đó! Cũng đặc biệt thơm! Năm văn tiền một chén, đáng giá!"
Thẩm Chỉ khẽ,"Giá cả ở Bắc Dương chúng chính là như , đồ bán phổ biến đều là vài văn, nếu là chế tác phức tạp hơn, giá cả sẽ đắt hơn một chút, nếu như các ngươi hạ giá xuống quá thấp, sẽ phá hư bộ thị trường."
"Huống hồ, các ngươi thấy đồ của Bắc Dương bán đắt, thì Bắc Dương cũng sẽ thấy đồ của các ngươi đắt, việc buôn bán vốn là như thế, đôi bên cùng lợi."
Mọi tuy hiểu ý của nàng, nhưng bọn họ rằng giá bán hàng của sẽ cao hơn dự tính và kiếm nhiều tiền hơn, như thế là đủ .
Sau khi xác nhận chuyện, nghĩ đến quặng ngọc thạch trong bộ tộc A Mạc, nàng liền chút kích động.
"A Mạc thủ lĩnh, trong bộ tộc của các ngài nhiều viên đá , vốn thích những thứ , thể đến xem ?"
"Tất nhiên là ! Đá thì gì mà xem chứ?"
A Mạc thủ lĩnh lập tức sai đưa nàng đến quặng ngọc, còn rằng nếu nàng thích, chỉ cần thể mang thì đều tặng cho nàng hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/542.html.]
Thẩm Chỉ đến khép miệng.
Đến nơi, thấy một ngọn núi đá khổng lồ, nàng nuốt nước miếng.
Nàng và Sở Trường Phong xung quanh quan sát, kiểm tra một lượt, phát hiện hầu hết các viên ngọc vẫn lộ ngoài, cắt mới thấy chất liệu bên trong.
Những viên ngay từ bề ngoài đều là đá nhỏ.
Nàng tới lui, nhắm trúng một tảng đá nặng hai trăm cân.
Sở Trường Phong : "Nhìn tảng đá chẳng khác gì đá bình thường, vất vả mang về, e rằng chỉ phí công vô ích."
Thẩm Chỉ: " thấy nó liền lấy! Cứ mang về !"
Lam Lập thở dài: "Ta hai các ngươi cất công một chuyến, chọn thứ hơn, nhặt một tảng đá lớn, chắc chắn nhạo!"
Quả nhiên, khi bọn họ về doanh trướng của A Mạc thủ lĩnh, một trận vang lên.
"Ai nha, đây chẳng chỉ là một tảng đá bình thường ? Các ngươi ngốc ?"
A Mạc thủ lĩnh từ đến nay miệng độc, nhạo chút nể nang.
"Sở phu nhân, trong doanh trướng của còn nhiều viên đá hơn, tặng cho ngươi, mang một tảng đá lớn như thế về đáng ."
Thẩm Chỉ ngoài nhưng trong : "Đa tạ A Mạc thủ lĩnh lòng, nếu ngài cho phép chọn thêm vài viên đá nữa, sẽ cảm kích vô cùng."
"Ngươi cứ đến bất cứ lúc nào, bao nhiêu lấy bấy nhiêu, chỗ cái gì cũng thiếu, chỉ đá là thiếu thôi!"
Thẩm Chi tươi phát từ nội tâm: "Có câu của ngài, yên tâm ! Sau đừng tiếc đấy nhé!"
Lam Lập xoa xoa giữa mày, mất mặt quá!
Thẩm Chỉ dù cũng là Bắc Dương, mà chỉ chọn một tảng đá mang về, thật mất mặt!
Ông dám thẳng A Mạc thủ lĩnh, sợ chê đến rụng cả răng. Hiện tại ông chỉ nhanh chóng rời !
Thẩm Chỉ đạt mục đích của chuyến , định nán lâu, nhanh chóng đ.á.n.h xe ngựa rời .
Bọn họ khỏi, A Mạc thủ lĩnh và các thuộc hạ lập tức phá lên .
Bọn họ từng thấy ai ngốc như thế!
Mang theo đá về đến nhà, Thẩm Chỉ hứng thú dạt dào, lập tức tìm một vị sư phụ giúp cắt đá.
Lúc cắt, tim nàng đập thình thịch, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi vì khẩn trương.
Ba tiểu gia hỏa Sở Cẩm Chu vây quanh bên cạnh, mặt đầy thắc mắc.
"Nương, tảng đá lớn tác dụng gì ? Sao mang từ xa trở về như thế?"
Chillllllll girl !
"Nhìn khác gì đá bình thường."
Thẩm Chỉ: "Các con hiểu , cứ ngoan ngoãn xem là ."