Sở Trường Phong một bên chậm rãi uống nước, đối với tảng đá ôm hy vọng gì.
Loại đá khắp nơi đều .
Hắn chuẩn sẵn tâm lý để dỗ dành nương t.ử , chỉ mong đến lúc đó nàng đừng là .
Sư phụ già bắt đầu cắt từng chút một, Thẩm Chỉ nín thở, tập trung chằm chằm.
Cắt xuống một miếng nhỏ, bên trong chẳng gì, chỉ là lớp đá bình thường.
Thẩm Chỉ chút thất vọng, chẳng lẽ cảm giác của nàng sai ?
Tảng đá thực sự ngọc ?
Mất công nàng còn mang từ xa về...
"Sư phụ, tiếp tục !"
Sư phụ âm thầm lắc đầu, tảng đá nàng lấy từ , nhưng là chỉ là đá bình thường.
trả tiền đầy đủ, cứ cắt thôi, chỉ mong đến lúc đó đừng đòi tiền .
Bắt đầu cắt thứ hai, vẫn chẳng gì.
Sư phụ già thở dài: "Phu nhân, tảng đá chỉ sợ là một tảng đá vô dụng."
Ba tiểu gia hỏa Sở Cẩm Chu liếc , cẩn thận quan sát sắc mặt của Thẩm Chỉ.
Thẩm Chỉ hít sâu một : "Để tự !"
Nàng cắt chậm, vụng về, máy móc hiện giờ cũng , cắt tốn công sức.
Không qua bao lâu, trán Thẩm Chỉ đầy mồ hôi, Sở Trường Phong nhịn : "Để ."
Thẩm Chỉ lắc đầu: "Không! Ta tự !"
Nàng lau mồ hôi, tiếp tục.
Cắt một lúc, động tác của Thẩm Chỉ đột nhiên dừng .
"Sao cắt nữa?"
"Sao ?"
Mọi vội vàng xúm .
Thẩm Chỉ nuốt nước miếng, ngẩng đầu sang bọn họ, cúi đầu bề mặt cắt của đá: "Ta nhầm chứ? Đây là màu xanh biếc ?"
Sở Trường Phong và sư phụ cắt đá đương nhiên thấy, cả hai đều sững sờ nên lời.
Còn ba tiểu gia hỏa thì thể kiềm chế .
"Nương!! Đẹp quá! Đá thật !"
"Màu trong suốt, giống như nước !"
"Không đúng, giống như giọt sương cỏ xanh!"
Ba tiểu gia hỏa tranh cãi, nhưng đôi mắt đều dán chặt bề mặt đá xinh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/543.html.]
"Dù thì nó cũng !"
Sư phụ cắt đá cuối cùng cũng hồn, tiếp tục cắt những phần còn , để lộ bề mặt chỉnh, ông chăm chú quan sát hồi lâu, giọng chút run rẩy: "Đây là phỉ thúy thượng hạng! Ta từng thấy viên nào phẩm chất đến !"
Thẩm Chỉ thở dồn dập: "Sư phụ, ngài giúp cắt hết ."
Sư phụ gật đầu, đôi tay vững chắc.
Khoảng một canh giờ , bộ tảng đá cắt .
Từ một tảng đá nặng hơn hai trăm cân, khi cắt , một nửa trong đó là ngọc phỉ thúy xanh biếc, trong suốt rực rỡ.
Mọi chằm chằm khối ngọc phỉ thúy, ai lời nào.
Sau một lúc lâu, sư phụ cắt ấp úng : "Một khối phỉ thúy lớn như , chỉ sợ giá trị mấy vạn lượng."
Ông từng thấy phỉ thúy đắt nhất trị giá một vạn năm ngàn lượng, nhưng cảm thấy khối phỉ thúy còn vượt xa khối đó, màu sắc của nó trong trẻo hơn, kích thước cũng lớn hơn nhiều.
Nhớ , các thương nhân giàu đều tranh đấu giá, nếu đấu giá cuối cùng lai lịch nhỏ, đều dám đắc tội, chừng giá cả còn thể cao hơn vài bậc.
Chillllllll girl !
Khối phỉ thúy ... Ông thậm chí dám nghĩ tới, chỉ sợ giá trị sẽ vượt xa dự đoán của .
Thấy , Thẩm Chỉ cuối cùng cũng nở nụ , nàng về phía Sở Trường Phong, nụ ngọt ngào mê hoặc lòng : "Thấy ? Ánh mắt của ? Ta , tảng đá chắc chắn tầm thường!"
Sở Trường Phong xoa đầu nàng, bật : "Biết nàng lợi hại ! Nhìn xem nàng đắc ý kìa!"
Sở Cẩm Niên vươn bàn tay nhỏ bé, vuốt ve khối phỉ thúy xinh , hai mắt sáng lấp lánh.
"Cha nương! Thứ thật sự quý giá ? Nó đáng giá bao nhiêu ?"
"Có đủ để con ăn một ngàn xiên thịt nướng ?!"
"Hoặc là, đủ để mỗi ngày đều ăn lẩu ?"
Tiểu gia hỏa đúng là mèo tham ăn, mặc là thứ gì nó đều thể liên hệ đến đồ ăn.
Thẩm Chỉ bất đắc dĩ xoa mặt tiểu gia hỏa: "Giá trị chỉ thế ! Ít nhất cũng gấp mấy ."
"Vậy thì thật là đáng giá!" Sở Cẩm Niên kinh ngạc đến ngây .
" là tiền đồ!"
Sư phụ cắt khối phỉ thúy mà chính tay cắt , cảm thấy lưu luyến nỡ rời , ông thể lấy chuyện để khoe khoang suốt đời !
Một khối phỉ thúy thượng hạng lớn như , nhất định tìm một nghệ nhân tay nghề xuất sắc mới thể chế tác thành một tác phẩm nghệ thuật nhất.
Thưởng thức đủ , Thẩm Chỉ cất khối phỉ thúy cùng với viên đó gian của .
Chỉ tiếc hiện tại vẫn tìm thích hợp để gia công, tìm khả năng lẽ đến Trung Nguyên mới thể tìm thấy.
hiện tại Trung Nguyên vẫn bình định, một vật phẩm đẳng cấp như , dù chế tác xong cũng tìm nguồn tiêu thụ.
Ở Bắc Dương nhiều phú hộ, những thứ quý giá thế chẳng ai mua nổi.
Bình tĩnh khi quá phấn khích, Thẩm Chỉ khẽ vuốt viên phỉ thúy ôn nhuận trơn bóng, lúc mới lưu luyến rời khỏi gian.
"Sở Trường Phong! Ta quả thực là phúc tinh nha! Chỉ tùy tiện chọn một tảng đá mà đáng giá ngàn vàng! Chàng cưới đúng là nhặt bảo vật !"
Thẩm Chỉ nhịn , ôm lấy Sở Trường Phong khoe khoang.