Vết sẹo mặt Lam Nguyệt khiến Tần Cửu An lo lắng, đau lòng sốt ruột, hai liền nghĩ nhất định sẽ hành động, chừng vì thế mà hai thể cơ hội bên .
cuối cùng, thành chuyện hóa .
Thuốc mà vu y bôi cho Tần Cửu An hiệu quả lắm, thần y kê đơn t.h.u.ố.c mới, sử dụng d.ư.ợ.c liệu của tiệm thuốc.
Dược liệu của tiệm t.h.u.ố.c nhà hiệu quả cao gấp mấy so với những tiệm t.h.u.ố.c khác.
Kết hợp cùng , hiệu quả càng đáng kinh ngạc.
Sau khi t.h.u.ố.c cho Tần Cửu An, thần y còn lo lắng về vết thương ngoài da của nữa, chỉ là vẫn yên tâm về vết thương đầu, chằm chằm đó một hồi lâu.
Thần y tuổi cao, tinh lực cũng hạn, trong nhà chỉ thể phiên chăm sóc, luân phiên túc trực.
Ba tiểu gia hỏa từ khi trở về liền bò bên giường, hề nghỉ ngơi.
Lam Nguyệt cũng ở đầu giường, như một pho tượng, im lặng Tần Cửu An, thất thần, đến cả cơm tối cũng ăn.
Thẩm Chỉ đuổi mấy tiểu gia hỏa về phòng, dỗ dành một hồi lâu, mấy tiểu gia hỏa mới chịu ngủ.
"Lam Nguyệt, mau ăn chút gì nghỉ ngơi, đây cả ngày ."
Lam Nguyệt lắc đầu: "Ta đói, cũng mệt."
Thẩm Chỉ Sở Trường Phong một cái, bưng một chén nước đến cạnh giường: "Vậy giúp chúng cho uống chút nước , cứ uống nước thế cũng ."
Lam Nguyệt lập tức gật đầu, sức lực nàng lớn, đỡ Tần Cửu An dựa , một tay giữ cằm , tay cầm chén nước linh tuyền đút cho uống.
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ sửng sốt.
Nhìn một chén nước linh tuyền lớn đút xong, hai nuốt nước miếng, bọn họ vốn nghĩ rằng hôn mê khó cho uống nước, ngờ dễ dàng như .
"Xong ."
Lam Nguyệt đưa chén trả cho bọn họ, đó nhẹ nhàng đặt Tần Cửu An ngay ngắn giường, nàng mới nhẹ giọng : "Ta ở chăm sóc , trở thành thế là vì ... ..."
Giọng Lam Nguyệt run rẩy, kìm về phía bọn họ: "Hắn... đối với rốt cuộc..."
Nàng mím môi,"Có để ý đến ? Hắn là thích , đúng ?"
Thẩm Chỉ: "Hắn chậm trễ , chỉ một cánh tay, dù ở bên ai, cũng sợ chăm sóc ."
"Lam Nguyệt, hiểu , tuy ngoài miệng thích, ghét, nhưng trong lòng , đừng những gì , mà hãy những gì ."
Lam Nguyệt hít sâu một , những gì?
Người chỉ một cánh tay, dám vì cứu nàng mà đ.á.n.h với khác, còn chỉ vì một vết sẹo mặt nàng mà ngại đường xa tìm vu y, còn trèo lên núi hái t.h.u.ố.c giữa trời lạnh như ...
"Nếu thực sự ở trông , mang cho một chiếc giường nhỏ, ngủ ở bên cạnh ."
Tuy rằng trai đơn gái chiếc nên ở chung một phòng, nhưng tình huống đặc biệt thì xử lý đặc biệt.
Hơn nữa, bộ dạng sống dở c.h.ế.t dở của Tần Cửu An hiện giờ, đến tỉnh còn , thì thể gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/577.html.]
"Vậy phiền tỷ ."
Thẩm Chỉ lắc đầu, nhanh chóng đặt một chiếc giường gỗ nhỏ gấp gọn bên cạnh giường của Tần Cửu An.
Trước khi rời khỏi phòng, nàng nhịn một cái.
Nếu Tần Cửu An thể tỉnh , thì cũng xem như khổ tận cam lai. Đến nước , nếu bọn họ vẫn thể ở bên , thì lẽ thật sự là duyên.
Sau khi rời khỏi, Lam Nguyệt cúi đầu giường, nước mắt rơi xuống.
"Tần Cửu An... khi nào mới tỉnh ..."
Nàng bên giường, nắm lấy tay , tay gầy nhưng dài, Lam Nguyệt dùng cả hai tay mới thể nắm trọn.
Nàng đặt thêm mấy túi sưởi bên phần tay cụt của để giữ ấm, cẩn thận đắp kín chăn cho .
"Tần Cửu An, cũng thích , đúng ?"
Nàng ghé mép giường, chằm chằm chớp mắt.
Nàng vùi mặt lòng bàn tay , khẽ : "Bây giờ cũng hủy dung , chúng giống , chúng thể ở bên , đúng ?"
"Huynh đừng đẩy nữa..."
Thẩm Chỉ về phòng, Sở Trường Phong đang dỗ tiểu nha đầu ngủ.
Bé còn quá nhỏ, cả ngày hôm nay ở trong phòng nên hiểu tâm trạng nặng nề của , lúc vẫn vui vẻ bò tới bò lui cha.
Sở Trường Phong nhẹ nhàng vỗ lưng bé, nhưng bé vẫn tỉnh táo, chút dấu hiệu buồn ngủ.
Chillllllll girl !
Thẩm Chỉ xuống giường, kéo cánh tay của Sở Trường Phong ôm lòng, dụi đầu đó.
Sở Trường Phong xoa đầu nàng: "Đừng lo lắng quá, chắc chắn sẽ , lúc chân còn thể chữa khỏi, ôn dịch còn là gì."
"... vẫn lo lắng..."
Sở Trường Phong thở dài: "Trước tiên ngủ một giấc , chừng ngày mai sẽ tỉnh ."
Thẩm Chỉ nhẹ gật đầu: "Ừm."
"Nương... nương-"
Tiểu nha đầu bò lòng nàng, hai bàn tay nhỏ ôm lấy mặt nàng hôn mấy cái,"Nương-"
Thẩm Chỉ hôn lên trán bé: "Bảo bối ngoan, mau ngủ , ?"
"Nương-"
Tiểu nha đầu nhăn mày, khuôn mặt nhỏ mềm mại cọ mặt nàng.
Thẩm Chỉ híp mắt: "Hôm nay bảo bối của dính như thế? Có nhớ nương lắm ?"
"Nương-"