"Không ... nhưng... nhưng tại tặng hẳn hai bình? Một bình là đủ mà?"
"Ngốc quá, đó là vì nương đẩy mạnh tiêu thụ rượu nhà chúng nha! Nhà chúng nhiều trái cây, nếu trái cây bán hết thì phơi khô hoặc rượu trái cây, tặng ông chủ đó hai bình, nếu ông thấy ngon, chừng sẽ đến nhà chúng mua nha!" Sở Cẩm Niên nhạy bén trong chuyện .
Mộc Mộc bừng tỉnh: "A! Sao nghĩ chứ? Ông chủ đó mở tiệm cơm, nếu ông mua nhiều rượu, sẽ càng nhiều đến rượu của nhà chúng , mua cũng sẽ nhiều hơn!"
Thẩm Chỉ: "Bằng thì , các con tưởng nương ăn ? Lần chúng chỉ để tìm thợ khai thác ngọc mà còn để đẩy mạnh tiêu thụ đặc sản của nhà chúng , đây là nhiệm vụ quan trọng nhất."
Nhà bọn họ một vùng đất rộng lớn, nhiều cây ăn quả, mà Bắc Dương là nơi nuôi nhiều bò và dê, mỗi năm nếu sữa bò và sữa dê chế biến thành sữa bột kịp thời, chắc chắn sẽ lãng phí nhiều.
Chuyến của bọn họ đẩy mạnh tiêu thụ càng nhiều, càng nhiều đến đặc sản của bọn họ, thì càng nhiều thương nhân đến giao thương.
Chỉ khi đó, Bắc Dương mới thể càng ngày càng .
"Nương, chúng mang theo nhiều đặc sản ? Có đủ ?" Sở Cẩm Chu lo lắng.
Thẩm Chỉ: "Yên tâm , nhiều lắm, chúng sẽ qua vài thành lớn, cố gắng thu hút thêm nhiều khách hàng."
Sở Cẩm Niên: "Nương đúng là thiên tài kinh doanh! Quá đỉnh luôn!"
Thẩm Chỉ sửng sốt: "Thiên tài kinh doanh? Con học từ cái từ ? Ta với con ?"
" ! Lần cũng khen con như thế mà! Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh con thì đào hang, con con giỏi buôn bán thế , thì là do nương lợi hại!"
Sở Cẩm Niên khen , đôi mắt cũng chớp, nó cảm thấy đỏ mặt, nhưng Thẩm Chỉ chút ngượng ngùng.
"Con im miệng cho ! Sau khen khác thì tiết chế một chút, mà hổ quá !"
Sở Cẩm Niên bĩu môi: "Người khen nương mà cũng ? Nếu là khác, con còn chẳng buồn khen ..."
Mấy con xe ngựa, líu ríu chuyện, Sở Trường Phong bên ngoài thấy cũng nhịn mà bật .
Hai ngày , cả nhà đến Thanh Dương thành.
Tòa thành gần kinh thành, cách kinh thành chỉ hai ngày đường, nên cũng phồn hoa.
Cả nhà thành, tìm một khách điếm ở ngoài dạo chơi.
Bọn họ đến Thanh Dương khá sớm, khi ngoài trời chỉ năm giờ chiều, đúng lúc đến bữa tối.
"Cha nương, hôm nay chúng ăn đồ ăn mang theo là ăn bên ngoài?"
"Ăn bên ngoài , dù cũng ăn thứ gì mới mẻ, thật vất vả mới ngoài một chuyến, mặc kệ hương vị thế nào vẫn nên nếm thử đồ ăn bản địa của bọn họ, như mới lãng phí chuyến của chúng ."
"Hì hì hì... cũng đúng ha..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/592.html.]
Mặt trời vẫn lặn, trong thành vô cùng náo nhiệt.
Sở Hoan Hoan vai Sở Trường Phong, hai tay nhỏ bé ôm chặt lấy đầu cha , đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, tò mò quan sát thứ xung quanh.
Đôi mắt của tiểu nha đầu , làn da trắng nõn, trông vô cùng đáng yêu.
Người đường nhịn mà ngoái đầu , còn mỉm với bé, bé thấy cũng theo, thỉnh thoảng còn vẫy tay chào .
Sở Trường Phong vỗ nhẹ m.ô.n.g nhỏ của bé: "Hoan Hoan, đừng lộn xộn."
Sở Cẩm Chu : "Muội , ngoan nào, cứ nhích tới nhích lui , cha sẽ khó bảo vệ lắm đấy."
Tiểu nha đầu liền sấp xuống, đầu nhỏ tựa đầu Sở Trường Phong, còn lộn xộn nữa.
Trên chợ bày la liệt các quầy hàng, quầy bán diều, quầy bán tượng đất nhỏ, quầy bán vòng tay...
Tóm , đủ loại đồ chơi đều bán.
Ngoài những món đồ chơi, còn nhiều quầy bán đồ ăn như hoành thánh, há cảo, mì sợi, bánh bao, màn thầu.
Thẩm Chỉ định ăn ở ven đường, thêm một đoạn, cuối cùng cũng thấy một tửu lâu cao mấy tầng, trông cực kỳ sang trọng, nàng liền vẫy tay: "Đi thôi, chúng tửu lâu ăn!"
"Oa!! Tửu lâu cao quá!"
Tòa tửu lâu lẽ là tòa nhà cao nhất ở Thanh Dương, hẳn đến năm tầng lầu.
Bây giờ, xây một tòa nhà năm tầng hề dễ, đó là một công trình lớn.
Để xây dựng vững chắc và an , tiêu tốn bao nhiêu bạc và nhân lực.
trong mắt Thẩm Chỉ, nàng chỉ bật .
Chỉ riêng tửu lâu lớn như , chứng tỏ ông chủ của nó cực kỳ giàu , mà càng giàu thì càng !
Bước trong tửu lâu, các tiểu nhị đều mặc đồng phục giống , ai nấy đều tủm tỉm.
Nhìn là họ huấn luyện bài bản, đây mới đúng là bộ dáng của một tiểu nhị nên .
Tiểu nhị dẫn bọn họ lên tầng hai, tìm một bàn gần cầu thang xuống, liền bắt đầu gọi món ăn.
Ở đây, tầng một và tầng hai là khu vực chỗ chung, còn từ tầng ba trở lên là nhã gian, nơi dành cho những khách hàng thực sự tiền.
Chillllllll girl !
Sau khi xuống, bọn họ bắt đầu gọi món.
Tên các món ăn thực đơn thật kỳ lạ, đầy chất thơ ca và mỹ cảm, thể đoán đó là món gì, mấy tiểu gia hỏa mà gãi đầu bứt tai: "Nương, vẫn là và cha chọn , chúng con cũng gọi gì."