"Vậy ngài chuyển ở , coi như chúng cho ngài thuê, ngài giúp trông nhà coi như là tiền thuê, vài năm tới chúng đều trở về."
Trưởng thôn , mắt lập tức đỏ hoe. Ông bọn họ đang giúp đỡ ông!
Trước đây, một nhà ông sống hạnh phúc, mà giờ chỉ còn hai cha con...
Cuộc sống vốn chẳng hy vọng gì, nên nhà ở thế nào cũng chẳng quan tâm.
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ , là giúp ông, mà thật ngôi nhà cũng cần trông coi.
Nhà ở đều khế đất, bọn họ trở về cũng sợ nhà ở chiếm đoạt.
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ yên tâm, mà trưởng thôn cũng loại tâm tư .
"Trường Phong, Thẩm Chỉ... Vậy... xin nhận lời, các ngươi yên tâm, hai cha con chúng nhất định sẽ giúp các ngươi trông coi căn nhà thật !"
Biết sắp rời khỏi Tiểu Lâm thôn, ba tiểu gia hỏa đều chút lưu luyến.
Bọn chúng nghĩ sẽ ở lâu thêm vài ngày, nhưng ngờ nhanh như .
Dù bọn trẻ nỡ, nhưng bọn họ cũng nhiều thời gian.
Dọc đường để quảng bá và thu hút thương nhân về Bắc Dương, bọn họ trì hoãn quá lâu, cần tập trung chính sự.
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ mang theo mấy tiểu gia hỏa thu gom nấm khô từng nhà trong thôn.
Nấm là thứ mà mỗi nhà mỗi hộ đều sẽ hái, so với rau dại thì ăn ngon hơn nhiều.
Mùa xuân và mùa hè, cơn mưa, nấm mọc nhiều nhất, hái nhiều, sẽ phơi khô để dành ăn mùa đông.
Vì , bọn họ thu mua thuận lợi, một vòng quanh thôn mua 150 cân nấm khô.
Xong xuôi, cả nhà sang các thôn khác.
Sau hai ngày khắp các thôn, bọn họ thu tổng cộng gần 500 cân nấm khô, đó một nhà mới tiếp tục lên đường.
Trên đường , bọn họ đến các thành trấn đẩy mạnh tiêu thụ, nhưng cũng quên lên đường.
Lại qua hơn nửa tháng, cuối cùng bọn họ cũng đến đích.
Nơi xem như là biên cảnh Đại An, gọi là Thanh Ngọc trấn, phần lớn ngọc thạch của Đại An đều khai thác từ đây.
Ở đây, tất cả , nhưng ít nhất một nửa đều xem ngọc thạch.
Những thợ khai thác ngọc thì ở khắp nơi.
Cả nhà đến Thanh Ngọc trấn, nghỉ ngơi một ngày mới bắt đầu hỏi thăm tin tức về thợ khai thác và thợ điêu khắc.
Thợ khai thác giỏi thì nhiều, nhưng tay nghề điêu khắc xuất sắc nhiều lắm.
Thẩm Chỉ dự định thuê một đội khai thác ở đây, đồng thời mời một thợ điêu khắc.
Tuy nhiên, Thanh Ngọc trấn gần một mỏ ngọc thật lớn, nên hầu hết các thợ ở đây đều là dân bản địa, để bọn họ rời khỏi nơi đến Bắc Dương xa xôi, gần như ai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/599.html.]
Muốn bọn họ , chỉ thể trả đủ tiền.
Ở Thanh Ngọc trấn, các thợ đều việc theo đoàn đội tiến hành khai thác ngọc mỗi ngày và tiền công cơ bản.
Tuy nhiên, nếu khai thác ngọc thạch thượng phẩm, bọn họ sẽ tiền thưởng.
Sau khi tìm hiểu rõ tình hình, Sở Trường Phong mang theo Thẩm Chỉ tìm đến đội khai thác nổi tiếng nhất.
Bọn họ nổi tiếng là vì trong quá trình khai thác, bọn họ gần như hỏng ngọc, hơn nữa tỷ lệ khai thác ngọc thượng phẩm của bọn họ cũng cao nhất.
Đã đến đây , tất nhiên tìm những giỏi nhất.
Đoàn đội tổng cộng mười , tuy kỹ thuật nhưng tính tình hòa nhã.
Khi hai tìm đến, bọn họ đều tươi vui vẻ, nhưng khi ý định của hai thì lập tức từ chối một cách lịch sự.
"Chúng đều là Thanh Ngọc trấn, thể rời khỏi đây , hơn nữa Bắc Dương xa như , ."
Sở Trường Phong: "Hiện tại tiền công mỗi ngày của các ngươi là bao nhiêu?"
Nam nhân dẫn đầu trả lời: "Một tháng năm lượng bạc."
Bọn họ là đội giỏi nhất Thanh Ngọc trấn nên tiền công hàng tháng cũng cao nhất, các đội khai thác khác tiền công cao nhất chỉ ba lượng bạc một tháng.
Thẩm Chỉ: "Nếu các ngươi chịu đến Bắc Dương, chúng sẵn sàng trả mười lượng bạc mỗi tháng, ngoài mỗi tháng còn tiền thưởng, phẩm chất và lượng ngọc khai thác càng cao, tiền thưởng sẽ càng nhiều."
Những còn kiên quyết từ chối, tiền công lập tức ngơ ngẩn.
Từng nuốt nước miếng, dám tin hai bọn họ.
Phải rằng, năm lượng bạc tiền công mỗi tháng là tiền bọn họ phấn đấu nhiều năm, kinh nghiệm dày dặn mới kiếm .
Nếu gì bất ngờ, tiền công của bọn họ cũng gần như cố định, thể cao hơn mức .
Mười lượng bạc...
Nếu hai năm, bọn họ thể kiếm gần hai trăm năm mươi lượng bạc...
Đội trưởng đẫn đầu cũng do dự.
Tiền công quá hấp dẫn, khiến thể lập tức từ chối.
Nhìn thấy biểu cảm do dự của bọn họ, Thẩm Chỉ là hy vọng.
"Các vị đại ca cứ suy nghĩ thêm, trong thời gian chúng đều ở khách điếm Thanh Ngọc, chúng họ Sở, nếu nghĩ kỹ , bất cứ lúc nào cũng thể tới tìm chúng ."
"Vậy... để chúng suy nghĩ , nếu quyết định, chúng nhất định sẽ đến tìm hai ."
"Được!"
Trở về khách điếm, Sở Cẩm Chu vội vàng hỏi: "Sao ? Tìm ?"
Chillllllll girl !
Thẩm Chỉ lắc đầu: "Vẫn ."
"À..." Mấy tiểu gia hỏa lập tức ỉu xìu.