Chu Bỉnh Lâm đang vùi đầu ăn thì khựng , ngơ ngác ngẩng đầu, đó gật đầu: "Đều ăn , còn cả mì lạnh, nước ô mai, nước chanh, khoai tây chiên... đều ăn qua."
Mọi lập tức kinh ngạc.
Chu Bính Lâm ngượng ngùng: "Lần các ngươi những thứ ăn ngon, cũng thử, nhưng đến ăn quá đông, hạ nhân nhà xếp hàng mỗi ngày, thế là mỗi ngày đều ăn, thiếu chút nữa liền quên chính sự."
"Ha ha ha... ngài cũng giống như những ông chủ khác!" Mộc Mộc xen một câu.
Chu Bỉnh Lâm , ánh mắt dừng đồ ăn mặt, cúi đầu tiếp tục ăn.
Sáng hôm , Chu Bỉnh Lâm dẫn theo hai hạ nhân, cùng Sở gia đến nhà xưởng ngoài thành.
Đến nơi, chủ tớ ba mà sửng sốt, sửng sốt.
Chillllllll girl !
Khu nhà xưởng rộng lớn, khu ký túc xá và nhà ăn, tất cả đều khiến bọn họ kinh ngạc.
Thẩm Chỉ còn cho bọn họ nếm thử khô bò mới , thơm, cay, dai ngon vô cùng!
Chu Bỉnh Lâm từng ăn một , nhưng ăn vẫn thấy hương vị thơm ngon đến khó tin!
Sau đó, bọn họ còn nếm thử trái cây khô và mứt trái cây của Sở gia.
Tất cả đều thơm ngọt ngon miệng, chủ tớ ba mải ăn đến mức quên mất lý do đến đây, ăn dừng .
Cuối cùng, Chu Bỉnh Lâm tiền đồ mà cầm theo vài miếng khô bò cay rời khỏi nhà xưởng.
Đến trưa, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đưa bọn họ đến nhà ăn ăn cơm.
Chủ tớ ba ở trong lòng nghĩ, cơm cho công nhân ăn chắc cũng ngon .
khi đến nhà ăn, ngửi thấy mùi thơm phát từ nhà ăn, bọn họ cũng dám nghĩ như nữa.
Hôm nay đồ ăn là sườn heo chua ngọt, cà tím xào, khoai tây chiên, còn canh bí đỏ ngọt thanh.
Bọn họ liền giống như công nhân trong nhà xưởng, mỗi cầm một khay cơm lớn, lấy phần ăn bắt đầu ăn cơm.
"Ăn ngon!"
Ăn một miếng, Chủ Bỉnh Lâm nhịn mà tán thưởng.
Món sườn heo chua ngọt , còn ăn ở tiệm cơm, đây là đầu tiên, nhưng thực sự quá ngon!
Chu Mộc và Chu Minh càng ăn đến ngon lành.
Sở Trường Phong : "Đầu bếp ở nhà ăn đều học tù nghệ từ tiệm cơm chúng , tuy so còn kém đồ ăn trong tiệm cơm, nhưng cũng ăn ngon."
Trong lòng Chủ Bỉnh Lâm khẽ chấn động, Sở gia quả thực giống thường, đưa mắt xung quanh, phát hiện công nhân nào cũng phần ăn giống hệt bọn họ, lượng cũng ít hơn chút nào.
Từ đến nay, từng thấy chủ nhân nào đối đãi công nhân như .
Hơn nữa, mỗi ngày bọn họ còn ăn ba bữa đầy đủ, mỗi bữa đều trái cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/629.html.]
Những công nhân đời thật sự là tích phúc mới thể tìm công việc như .
Trong lòng nhịn nghĩ ngày thường đối với hạ nhân cùng các công nhân quá hà khắc .
Tuy rằng các công nhân công cho , điều kiện đưa xem như , nhưng so với Sở gia thì còn kém xa lắm.
Trong lòng nghĩ, miệng và tay cũng ngừng.
Ăn cơm xong, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ dẫn xem rượu mà bọn họ mới trong thời gian .
Hiện nay công nhân trong xưởng rượu tổng cộng bốn .
Vốn bọn họ tự , nhưng thật sự là lo liệu quá nhiều việc, cuối cùng, bọn họ mua bốn đến đây giúp.
Người như mới thể yên tâm dạy kỹ thuật ủ rượu.
Vừa bước xưởng rượu, mùi thơm nồng của rượu liền xộc thẳng mũi.
Hiện giờ, rượu trái cây nhà bọn họ ủ trực tiếp dùng trái cây và đường như lúc đầu, mà ủ với rượu.
Xưởng rượu hiện tại là một gian lớn ngăn từ xưởng chính, bãi đất trống bên cạnh còn công nhân đang thi công xây dựng thêm nhà xưởng mới.
Thẩm Chỉ chuẩn xây dựng một xưởng rượu chân chính, đến lúc đó đặt dụng cụ ủ rượu trắng, thể sản xuất rượu trắng lượng lớn.
Hơn nữa, ngoại trừ rượu trái cây rượu trắng, bọn họ còn thể ủ rượu khác.
Chuyến Trung Nguyên , Thẩm Chỉ mang theo vài cây nho về trồng trong gian, chờ nuôi trồng định, là thể dùng để ủ rượu nho.
Cho nên xưởng rượu xây lớn hơn một chút.
Ba chủ tớ Chu Bỉnh Lâm xưởng rượu còn đang xây, há hốc mồm.
"Nhà xưởng của các ngươi lớn , ... Còn xây thêm..."
"Lúc mới bắt đầu thôi, chờ một thời gian nữa thời tiết lạnh, nhà xưởng chúng sẽ bắt đầu kẹo hạnh nhân, chỗ còn đủ ."
Chu Bỉnh Lâm nuốt nước miếng, việc ăn thật sự lớn.
"Đi thôi, ông chủ Chu, cho ngươi nếm thử rượu nhà chúng mới ủ."
Vào kho rượu, Sở Trường Phong lấy một vò rượu ủ nửa tháng, mở vò rượu rót cho một chén.
Rượu màu sắc , nhưng mùi rượu còn quá nồng, nhưng cho dù như , cũng uống ngon.
Chu Bỉnh Lâm khỏi gật đầu,"Vậy là tệ ."
Thẩm Chỉ: "Cái còn , đợi thêm một tháng nữa mới thể uống, nhưng nếu ngài chở rượu về, khi đến nơi thì thời gian vặn."
"Ông chủ Chu, kho rượu của thể xuất cho ngài một nửa, cộng thêm rượu trong nhà, ước tính thể lấy bốn trăm vò.
Nụ của Chu Bỉnh Lâm khựng ,"Sao... chỉ bốn trăm vò?"