Thẩm Chỉ khẽ một tiếng,"Ông chủ Chu, ngài nhiều đặt rượu trái cây của chúng , bởi vì ngài đặt nhiều, là khách hàng lớn, nên chúng mới cố gắng để cho ngài nhiều như , nếu là khác, chỉ sợ chỉ thể chia hai trăm vò."
Sở Trường Phong: "May mà ngài tới sớm, nếu tới muộn một chút, chỉ sợ một trăm vò cũng quá sức."
Chu Bỉnh Lâm hô hấp run lên, nghĩ mà sợ, may mà tới nhanh.
cũng vô cùng hối hận, sớm như sẽ ở trong thành ăn uống lung tung mấy ngày! Nếu khi sẽ lấy năm trăm vò .
Ai nha, chỉ lỡ chuyện!
Hắn nghiến răng về phía Chu Mộc cùng Chu Minh, đều trách hai tên tham ăn !
Chu Mộc và Chu Minh chằm chằm mơ hồ tủi .
Lão gia bọn họ ? Trừng mắt bọn họ gì? Mắt co giật?
Thật sự là kỳ quái.
Chẳng lẽ ăn lẩu, ăn đồ nướng?
bọn họ ngoại trừ ăn, cũng chút chính sự nha. Hôm nay vẫn là mua rượu , ăn gì chờ về trong thành .
Chu Mộc Chu Bỉnh Lâm thở dài.
Chu Bỉnh Lâm: "..."
Không , bệnh ?
Một chút cũng ý thức sai lầm của còn tính, còn khiêu khích !
Hai tên tiểu t.ử thối sợ là ngứa da .
Chillllllll girl !
"Ông chủ Chu? Ông chủ Chu?"
"A... hả?"
Chu Bỉnh Lâm vội vàng hồn,"Sao ?"
"Ngài xác định bốn trăm vò , đúng ?" Thẩm Chỉ hỏi.
"! Muốn!"
"Hôm nay chúng liền ký khế ước ?"
"Được!"
Khế ước bốn trăm vò rượu trái cây ký, hai ngàn lượng liền tới tay.
Khi ký tên, Thẩm Chỉ luôn mỉm . Cuối cùng thì vốn bọn họ đầu tư cũng thu hồi .
Lần Chu Bỉnh Lâm đến vốn chỉ định mua rượu trái cây, nhưng khi ăn thử mứt trái cây, khô bò cay, trái cây khô trong xưởng, quyết định mạnh tay mua thêm 100 cân khô bò cay và 100 cân trái cây khô.
Còn về mứt trái cây, vì thể bảo quản lâu, thời tiết ở đây nóng nên thể vận chuyển, chỉ đành thể từ bỏ.
Mua xong hàng, Chu Bỉnh Lâm ở Bắc Dương thêm vài ngày. Vì là khách hàng lớn của Sở gia, nên Thẩm Chỉ phá lệ, cho phép cần xếp hàng khi ăn ở bất kỳ cửa hàng nào của bọn họ.
Chu Bỉnh Lâm vui vô cùng, Chu Mộc và Chu Minh cũng vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, đây bọn họ xếp hàng phơi nắng, khổ sở.
Chủ tớ ba ăn một lượt ở tiệm lẩu, tiệm đồ nướng và tiệm cơm, đó còn dạo ở chợ thông thương giữa Bắc Dương và bộ tộc A Mạc để ăn thử lẩu cay, bún, còn ăn cả đậu hũ thối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/630.html.]
Thậm chí Chu Bỉnh Lâm còn trải nghiệm cưỡi ngựa chạy băng băng thảo nguyên.
Chơi đùa ăn uống, thời gian tới quá dài, cho dù luyến tiếc cũng đến lúc rời .
Hôm rời , chỉ Chu Bỉnh Lâm vui, mà Chu Mộc và Chu Minh cũng ủ rũ.
Những trong thương đội của bọn họ mấy ngày nay cũng ăn ít thứ , giờ rời cũng cảm thấy luyến tiếc.
Trên đường về, cả đoàn trông cứ như mất cha .
"Lão gia, khi nào chúng mới thể trở ?"
"Lão gia, ngài xem, chúng mang về nhiều rượu như , thể bán tới khi nào? Có lẽ đến cuối năm sẽ hết, đến lúc đó chúng đây?"
Chu Bỉnh Lâm chậc lưỡi: "Còn cần các ngươi ? Tất nhiên là !"
Vị khách hàng lớn Chu Bỉnh Lâm , Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ còn cảm thấy luyến tiếc.
Nói thật, còn khiến yêu thích, cũng cò kè mặc cả với bọn họ.
Làm ăn với như sảng khoái!
Mấy ngày nay thoáng cái kiếm mấy ngàn lượng bạc, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đột nhiên liền cảm giác cả mệt mỏi đều biến mất.
Cũng phía còn ông chủ lớn nào tới nữa .
Đừng thấy ở Bắc Dương nhiều, nhưng kỳ thật mua rượu của bọn họ nhiều lắm chỉ mua 100 vò, phần lớn là mua mấy chục vò.
Còn nhiều mua những thứ như thịt khô bò cay và các đồ ăn vặt khác.
Điều đáng mừng nhất là thỉnh thoảng bá tánh Bắc Dương sẽ mang khoai tây chợ bán, Trung Nguyên khi ăn khoai tây chiên cũng tò mò mua một ít.
Bọn họ ngạc nhiên khi thấy một củ khoai tây thể nặng đến hai ba cân, nhưng tạm thời ai nhận sản lượng của khoai tây thể cao đến mức nào.
Nhìn chung, các bá tánh Bắc Dương cũng theo kiếm lợi ít bạc.
Cùng lúc đó, sổ con của Lam Lập và huyện lệnh Bắc Dương dâng lên mặt Đại An Đế.
Thấy sổ con do Lam Lập trình lên, ánh mắt Đại An Đế thoáng qua một tia nghi hoặc.
Chẳng lẽ Bắc Dương xảy chiến sự?
Hắn mở sổ con , nhanh một lượt, nhíu mày, sững một lúc, đó nữa.
Sau khi xác nhận nội dung sổ con, đột nhiên bật dậy.
"Bệ hạ!"
Thái giám hầu hạ bên cạnh giật hoảng sợ ,"Ngài cảm thấy thoải mái ? Nô tài lập tức mời thái y!"
"Không cần."
Đại An Đế hô hấp run rẩy, tay cầm sổ con vẫn còn run.
Trong sổ con rằng một loại lương thực thể đạt sản lượng một vạn cân một mẫu, vì , mặc dù cảm thấy Lam Lập sẽ dối, nhưng ngoài sự khiếp sợ, Đại An Đế .
Bởi vì điều như chuyện viển vông, là điều thể nào xảy !
... thực sự là thể ?