Xuyên Thành Nông Môn Ác Nữ Làm Giàu Nuôi Nhãi Con - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-12-17 10:52:23
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Trường Phong khẽ thở dài, lập tức mím môi , đem kẹo hồ lô tiếp tục đút cho hai tiểu gia hỏa,"Hai các con cũng nếm thử của cha ."

hai tiểu gia hỏa cũng ăn, còn nhiều, một lát cũng thể chia cho hai lớn, bọn chúng liền khách khí, mỗi một viên, ăn đến híp mắt.

Một nhà bốn cứ như ở cửa ăn xong một xâu kẹo hồ lô lớn.

Về đến nhà, mới xuống, Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên đặt kẹo hồ lô xuống, phòng bếp bưng thức ăn.

Một chén cà tím hầm, một chén rau xào, còn một chén cơm.

"Nương, mau ăn cơm!"

Thẩm Chỉ sửng sốt một chút,"Đây là đồ ăn các ngươi ?"

Ba chuyện.

Nàng về phía Sở Trường Phong," ?"

Sở Trường Phong lắc đầu, Thẩm Chỉ càng bối rối, chỉ thấy về phía Sở Cẩm Chu.

Tiểu gia hỏa trắng trẻo mập mạp dùng sức ưỡn ngực, cái bụng nhỏ phồng lên cũng ưỡn cao theo.

Đáng yêu ngạo kiều.

Sở Cẩm Niên: "Nương! Là ca ca ! Con và cha hỗ trợ!"

"Ca ca thật lợi hại! Ca ca là lợi hại nhất!"

Tiểu gia hỏa một bộ dáng vinh dự.

Thẩm Chỉ trêu đùa : "Ồ, giận dỗi ca ca nữa ? Hai đứa lành ?"

Khuôn mặt nhỏ đen sì của Sở Cẩm Niên trong nháy mắt đỏ lên, đỏ đến lộ một tầng hồng nhạt.

Nó thẹn quá hóa giận, còn phục phản bác,"Con mới giận ca ca, nương bậy-"

Thẩm Chỉ chỉ ,"Ừ, là giận ca ca, cũng là tiểu nhãi con nào chuyện với ca ca, ngủ cùng ca ca."

Sở Cẩm Niên bĩu môi,"Nương!"

Sở Cẩm Chu ở một bên đến lộ hàm răng trắng, đắc ý thôi.

Thẩm Chỉ vài tiếng, bưng chén lên,"Được , nương đùa các con nữa, để nếm thử tay nghề của Sở Chu Chu chúng ."

Vừa dứt lời, nụ mặt Sở Cẩm Chu trong nháy mắt biến đổi, sắc mặt trầm trọng nghiêm túc.

Chillllllll girl !

Đồ ăn nó so với nương , quả thực là đồ ăn cho heo.

đây là món nó ngon nhất.

Hai bàn tay nhỏ bé mập mạp siết chặt, trái tim nhấc lên thật cao, trông mong Thẩm Chỉ ăn xong cà tím, ăn rau, cuối cùng là cơm.

"Ừm, Chu Chu của chúng lợi hại nha! Ta từng thấy đứa trẻ 5 tuổi nào thể đồ ăn ngon như ! Giỏi quá!"

Mặc dù nương khả năng là dối, nhưng Sở Cẩm Chu vẫn vui vẻ đến cực điểm.

Cười đến đỏ mặt.

Sở Cẩm Niên cảm nhận niềm vui của ca ca, nó hiểu rõ.

Cái giống như nó vốn mỗi ngày nương mắng nương khen ngợi.

thể vui đến nở hoa.

Tiểu gia hỏa ôm lấy cánh tay ca ca, ngây ngô với ca ca.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-107.html.]

"Ca ca, Niên Niên , ăn ngon, nương nhất định sẽ thích!"

Khóe miệng Sở Trường Phong khẽ cong lên, ngọn đèn dầu ấm áp, gương mặt của ba con thật xinh .

Ăn cơm xong, Thẩm Chỉ bận rộn cả ngày, vội vàng tắm rửa một cái.

Mà Sở Trường Phong cùng Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên sớm tắm .

Hôm nay dùng nước linh tuyền ngâm , Thẩm Chỉ liền rót cho bọn họ mỗi một ly nước uống, mới để cho bọn họ ngủ.

Hai tiểu gia hỏa tiểu xong, liền tay nắm tay phòng ngủ nhỏ.

Hoàn vứt bỏ cha bọn chúng.

Thẩm Chỉ trở phòng, Sở Trường Phong ở phía bên trong giường.

Khóe miệng nàng cong lên, vội vàng cởi áo ngoài lên giường.

Sở Trường Phong ở bên cạnh nàng, dám động đậy.

"Sở Phong Phong."

Đáy mắt Sở Trường Phong hiện lên một tia bất đắc dĩ,"Bảo nàng đừng gọi như , bọn nhỏ cũng sẽ học theo."

Thẩm Chỉ mặc kệ,"Sở Phong Phong, quần áo của rách , khâu giúp ?"

Sắc mặt Sở Trường Phong trở nên nghiêm túc,"Quần áo gì? Bây giờ khâu giúp nàng."

" ánh đèn quá tối, như sẽ tổn thương mắt, nếu ngày mai ?"

"Không , cũng chỉ cần một lát."

Thẩm Chỉ nhướng mày, dậy, nhanh đem quần áo rách của lấy tới.

Sở Trường Phong giãy giụa dậy,"Đưa cho ."

Thẩm Chỉ ho một tiếng, đưa quần áo cho .

Cho đến khi bộ "quần áo" rơi lòng bàn tay , Sở Trường Phong mới phản ứng là cái gì.

Trên chiếc yếm màu xanh nhạt còn thêu hai đóa sen non.

Sắc mặt Sở Trường Phong lập tức nóng bừng bốc khói, vội vàng ném nó đến mặt Thẩm Chỉ,"Nàng... nàng... thể đưa thứ cho chứ? Đây là y phục riêng tư của nàng."

thẹn quá hóa giận,"Ta... giúp nàng khâu nữa, nàng suốt ngày chỉ trêu chọc ..."

Giọng của run rẩy, cũng là thẹn thùng, là tức giận.

Thẩm Chỉ ủy khuất ,"Ta trêu chọc chỗ nào chứ?"

Nàng giơ chiếc yếm lên mặt ," xem , dây đeo vai chỗ hỏng , mặc ?"

Sở Trường Phong ép thoáng qua, hô hấp run lên,"Vậy nàng... Vậy nàng tự khâu ..."

"Hừ!"

Thẩm Chỉ tức giận ném cái yếm lên đầu ," khâu thì thôi! Tự giữ lời! Hừ!"

Nàng ổ chăn, kéo chăn che kín đầu , rầu rĩ lẩm bẩm vài câu,"Tướng công nhà ai giống như , giữ lời? Tướng công nhà ai giống như , ngay cả yếm cũng may cho nương tử."

Sở Trường Phong bối rối lấy cái yếm đầu xuống, đỏ mặt, lắp bắp : "Nam nhân... vốn dĩ liền ... may..."

Thẩm Chỉ thò đầu dùng sức trừng mắt liếc một cái,"Hừ! Chàng chính là yêu ! Cũng quan tâm !"

 

Loading...