Yêu...
Sắc mặt Sở Trường Phong càng đỏ hơn:
"Ta... ... khâu... khâu là ..."
Hắn dường như nhụt chí,"Nàng... nàng... nàng đừng trùm kín đầu nữa, ngột ngạt..."
Thẩm Chỉ lúc mới chậm rãi từ trong chăn chui , ánh mắt trông mong ,"Vậy mauy nhanh lên, ngày mai còn mặc nữa, chỉ một cái đai vai, nhanh thôi."
Sở Trường Phong cúi đầu, dám nàng, lấy kim chỉ vụng về bắt đầu khâu.
Từ khi liệt, từng qua công việc tỉ mỉ như , so với tưởng tượng càng khó khăn.
Hơn nữa Thẩm Chỉ chằm chằm, thẹn thùng khẩn trương, kim thỉnh thoảng sẽ đ.â.m ngón tay.
Thẩm Chỉ ghé sát hơn,"Để kỹ, học hỏi một chút."
Lông mi Sở Trường Phong run lên, tiếp tục khâu.
"Sở Phong Phong, khâu quá."
Nàng bỗng nhiên thầm một câu.
Môi Sở Trường Phong run rẩy,"Ta... Ta là nam nhân... đương nhiên ..."
Thẩm Chỉ ngây ngốc nở nụ ," , cho dù khâu , cũng mặc ở bên trong, khác thấy, chỉ thể thấy, sợ cái gì, ..."
"A..."
Lời còn xong, tay Sở Trường Phong run lên, kim đ.â.m ngón tay.
"Ai nha!"
Nàng vội vàng kéo tay Sở Trường Phong, cần nghĩ ngợi, há miệng liền ngậm lấy ngón tay của .
Sở Trường Phong ngây dại, cả cứng ngắc, tựa như một dòng điện chạy qua cơ thể, lan khắp tứ chi.
Dòng điện tựa hồ tan thể cứng ngắc của thành từng mảnh nhỏ.
Sở Trường Phong cảm thấy như tan thành từng mảnh nhỏ, bởi vì mỗi một chỗ thể dường như đều của .
Qua hồi lâu, Thẩm Chỉ mới dừng động tác, ngẩng đầu ,"Có đau ?"
Sở Trường Phong thấy lời của nàng, chỉ cứng ngắc gật đầu.
Thẩm Chỉ bĩu môi, bỗng nhiên hai tay ôm lấy cổ , đầu chôn ở giữa cổ ,"Vậy hôn ?"
Đôi mắt Sở Trường Phong khẽ run.
Một giây , môi liền truyền đến xúc cảm ấm áp.
Hô hấp của cũng run rẩy theo.
Thẩm Chỉ hiện tại đang chơi tâm cơ, ỷ phản ứng ngây thơ của , đang chuyện voi đòi tiên.
thật sự quá... cho hôn.
Nàng cẩn thận miêu tả đôi môi lạnh như băng của , qua thật lâu, mới lui một chút, trong con ngươi trong suốt xinh in ngược bộ dáng kinh ngạc của Sở Trường Phong ngọn đèn dầu.
Trái tim Thẩm Chỉ mềm nhũn, thật sự giống như một con búp bê , thể mặc cho nàng tùy tiện chơi đùa.
Nàng nghĩ, mặc kệ như thế nào, đều thuộc về nàng.
Chillllllll girl !
Thiếu niên cao chân dài, kinh diễm tuyệt luân trong trí nhớ hiện lên trong đầu.
Thẩm Chỉ bỗng nhiên một khoảnh khắc khỏe .
Nàng bao giờ thực sự thứ gì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-108.html.]
Nếu như vĩnh viễn như , vĩnh viễn ai cảm thấy là bảo bối, vĩnh viễn ghét bỏ, cũng chỉ thể là của nàng.
Suy nghĩ âm u như , từ nhỏ đến lớn Thẩm Chỉ vô .
Nàng là một cô nhi, cái gì cũng , ngay cả những mong ước âm u như cũng từng thực hiện.
Nàng từng một con ch.ó nhỏ, nhưng nó cũng bỏ rơi nàng.
Sở Trường Phong thì ?
Hắn... là con ch.ó nhỏ , sẽ giống như con ch.ó nhỏ chạy loạn, lạc.
"Thẩm Chỉ..." Sở Trường Phong nhẹ giọng lẩm bẩm,"Nàng... nàng đang gì ?"
Thẩm Chỉ: "Cái còn rõ ràng ? Ta đang hôn mà."
Ngón tay Sở Trường Phong nắm thật chặt,"Nàng... nàng..."
Hắn há miệng,"nàng" nửa ngày cũng cái gì.
"Ta cái gì?"
Sở Trường Phong bỗng nhiên kéo chăn đắp lên nàng, che cả mặt nàng ,"Nàng ngủ !"
khẽ rống một tiếng, giọng trong trẻo chút hung dữ.
Thẩm Chỉ khẽ một tiếng, thế nhưng tức giận.
Sao dễ dỗ như ?
"Vậy ngủ ? Chàng mau xuống ."
Thấy nàng kéo chăn , Sở Trường Phong vội vàng đè ,"Nàng... Nàng ngủ! Không !"
Thẩm Chỉ: " sẽ ngột ngạt ? Bây giờ cho ? Con một đằng một nẻo chứ?"
Sở Trường Phong nghẹn họng,"Dù ... dù cũng , hoặc là đầu nàng chui ngoài hít thở, đừng ."
Thẩm Chỉ .
"Được ." Cô tình nguyện đáp ứng.
Sở Trường Phong nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Bất tri bất giác, Thẩm Chỉ ngủ .
Sở Trường Phong dịch chăn cho nàng, do dự một chút, nữa cầm cái yếm nhỏ còn khâu xong, hít sâu một , mới tiếp tục may, động tác vụng về thong thả, đ.â.m tay bao nhiêu .
Cuối cùng cũng khâu xong.
Cất kỹ kim chỉ, đặt chiếc yếm bên cạnh gối của Thẩm Chỉ.
Hắn cụp mắt Thẩm Chỉ hồi lâu, mới nỡ tắt đèn ngủ.
Sáng sớm hôm , khi Thẩm Chỉ tỉnh , trời sáng hẳn.
Nàng ngơ ngác một chút.
Mặt trời mọc , hôm nay thời gian chân gà xương nữa.
Nàng kêu rên một tiếng, rõ ràng đêm qua nghĩ hôm nay nhất định dậy sớm, ngủ quên chứ?
Đều do hôm qua thức dậy quá sớm, quá bận rộn, mới ngủ say như .
"Hừ..."
Nàng duỗi một cái, trở , liền đối diện với khuôn mặt xinh của Sở Trường Phong.
Động tác của Thẩm Chỉ dừng , theo bản năng phát hiện bộ dáng duỗi của lúc thật sự bất nhã, nàng sốt ruột, trực tiếp đưa tay che mắt Sở Trường Phong,"Không !"