"Niên Niên, con ăn chậm một chút, ai tranh giành với con, lúc ăn cơm ít một chút, bất nhã." Thẩm Chỉ nắm lấy lỗ tai nhỏ của nó giáo dục.
Sở Cẩm Niên ngượng ngùng ,"A a- Niên Niên ."
Kế tiếp thể xem như văn nhã.
Bất quá cặp mắt to khi đối diện với Thẩm Chỉ thì khanh khách, còn khi về phía Sở Trường Phong hung dữ.
Sở Trường Phong bất đắc dĩ, bưng chén lên ăn từng miếng nhỏ.
Thịt kho tàu thơm ngào ngạt thật sự quá mê , lâu ăn cơm, trong dày bắt đầu bồn chồn.
Vì thế càng ăn thể dừng .
Động tác nhai nuốt của Thẩm Chỉ và hai tiểu gia hỏa dần dần ngừng , cứ như chằm chằm Sở Trường Phong.
Miệng rời khỏi chén, từng ngụm từng ngụm ăn, cứ như mười ngày nửa tháng ăn cơm.
Thẩm Chỉ sai , mới là thô lỗ, Sở Cẩm Niên so với , chính là gặp sư phụ.
Một chén cơm bụng, Sở Trường Phong mới buông chén xuống.
Hắn cũng gắp thức ăn, chỉ ăn mấy miếng thịt kho tàu mà Thẩm Chỉ gắp chén cho .
Nhìn bộ dáng l.i.ế.m môi thèm ăn của , Thẩm Chỉ mềm lòng, múc cho một chén cơm.
"Chàng tự gắp thức ăn , nếm thử tôm ."
Đáy mắt Sở Trường Phong lộ thần sắc hoang mang.
Thẩm Chỉ gắp tôm chanh chua cay cho ,"Món ."
Thứ chính là tôm mà hai tiểu gia hỏa , Sở Trường Phong từng ăn qua, thậm chí từng thấy qua.
Hắn tò mò quan sát vài , thật sự là vật gì.
Tò mò nếm thử một miếng, chua cay thanh ngọt, thịt tôm tươi ngọt và dai.
Sở Trường Phong càng là cái gì, nhưng là ăn ngon! Rất ngon! Hắn ăn liên tiếp vài con.
Đang ăn, bỗng nhiên một giọng từ từ vang lên.
"Ai da, ai mà thích ăn tôm thế nhỉ?"
Động tác của Sở Trường Phong dừng .
Sở Cẩm Niên vểnh cái miệng nhỏ,"Ca ca, là ai thế?"
"Là cha."
"Ai da, là cha nào nha? Có là cha tên Sở Phong Phong ?"
"Ừm."
"Ai da, cha c.h.ế.t, cần chúng , mà thích ăn tôm cơ đấy, thật đáng tiếc, nếu cha c.h.ế.t thì tôm chắc chắn ăn nữa !"
Sở Trường Phong ngước mắt về phía Sở Cẩm Niên, ánh mắt tiểu gia hỏa lóe lên một chút, tí xíu chột , nhưng vẫn là to gan, hướng về phía lè lưỡi,"Cha cái gì nha?"
"Trên răng con dính một mảng rau lớn." Sở Trường Phong sâu kín .
Sở Cẩm Niên trừng mắt, vội vàng che miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đen nhẻm pha chút hồng, thực tế đỏ bừng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-135.html.]
Sở Cẩm Chu nhịn , nhỏ giọng nhắc nhở,"Niên Niên, hôm nay chúng ăn rau."
Tiểu gia hỏa mơ màng một vòng đồ ăn bàn, đúng , trong đồ ăn ngoại trừ một chút rau thơm thấy rõ lắm, gì rau xanh nào?!
"Hừ! Hừ hừ hừ!"
Tiểu gia hỏa ai oán chằm chằm Sở Trường Phong,"Sở Phong Phong, cha cứ chờ ! Chờ cha già ! Con sẽ trâu ngựa cho cha nữa! Sẽ hầu hạ cha !"
Nói xong, tiểu gia hỏa một tay ôm bả vai ca ca, một tay kéo tay nương.
"Nương, ca ca, các ngươi cần lo lắng nha, chờ Niên Niên lớn lên, sẽ trâu ngựa cho các ngươi, sẽ hầu hạ các ngươi cả đời, sẽ mặc kệ các ngươi."
Thái độ của tiểu gia hỏa nghiêm túc,"Niên Niên chuyện giữ lời!"
Sở Cẩm Chu híp mắt,"Đệ , ca ca chăm sóc ngươi, cần ngươi hầu hạ ca ca."
Thẩm Chỉ xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nó,"Ừ... nương vẫn bảo bối nhà hầu hạ, nổi, Niên Niên nhà thể cõng nương."
Chillllllll girl !
"Con cõng!" Tiểu gia hỏa kích động ,"Nương, yên tâm , con là đại hiếu tử! Không sợ nha."
Trong lòng Thẩm Chỉ mềm mại,"Ôi, bảo bảo ngoan của , thật ngoan."
"Hừ... con... con vốn ngoan."
Vì chứng minh bao nhiêu ngoan, nó vội vàng gắp thức ăn cho Sở Cẩm Chu cùng Thẩm Chỉ,"Nương, ca ca, mau ăn thịt !"
"Cảm ơn Niên Niên."
"Cảm ơn ."
Sở Trường Phong chằm chằm Sở Cẩm Niên, tiểu gia hỏa liếc xéo,"Nhìn! Cha Niên Niên gì? Niên Niên bây giờ vẫn còn tức giận, cha đừng mơ tưởng con sẽ hầu hạ cha!"
Bộ dạng hung dữ như , Sở Trường Phong cũng dám chọc, nó nữa.
"Hừ!"
Thấy cha nữa, tiểu gia hỏa vểnh cái miệng nhỏ nhắn hừ hừ một tiếng, do dự thật lâu, cuối cùng thở dài một .
Kẹp một miếng thịt bỏ trong chén của Sở Trường Phong, vẻ đại phát từ bi,"Hừ! Cũng chỉ gắp cho cha một miếng , nhiều hơn nữa cũng đừng nghĩ! Đó là khả năng !"
Sở Trường Phong: "Cảm ơn a, con giận cha như mà vẫn quan tâm cha."
Sở Cẩm Niên mặt , trong miệng lẩm bẩm,"Người nào đó nha, chính là da mặt dày, ai quan tâm chứ? Dù cũng là Niên Niên."
Thẩm Chỉ và Sở Cẩm Chu đến ngừng .
Cơm nước xong bao lâu, hai nhà Trương Lý tới.
Phía còn ba đứa nhỏ.
Thạch Đầu dắt Tam Nha, Ngưu Ngưu cùng bốn lớn còn vác đầy củi.
"Thẩm Chỉ! Chúng mang củi tới đây, lát nữa nếu đủ chúng nhặt!"
Thẩm Chỉ : "Đủ , đủ !"
Mấy thấy Sở Trường Phong cũng ở đây, sửng sốt một chút.
"Trường Phong khỏe ? Nhiễm phong hàn cũng chuyện nhỏ, dưỡng thật ."
Hôm qua bọn họ ở bên , hỏi Sở Trường Phong, Thẩm Chỉ liền dùng lý do .