"Nha- cho nên nhãi con nào đó giúp nương, chỉ là hội chùa chơi thôi."
"Không !" Sở Cẩm Niên vội vàng lúc lắc bàn tay nhỏ,"Niên Niên chơi! Niên Niên giúp nương! Chỉ là thuận tiện một chút thôi."
"Nương, đừng hiểu lầm con nha!"
Chillllllll girl !
Thẩm Chỉ nhéo mặt nó,"Được, tiểu bảo bối nhà chúng chủ yếu là giúp nương, ý chơi."
Khuôn mặt Sở Cẩm Niên đỏ bừng, lời khiến nó chút chột , nó cũng một chút cũng chơi.
Ăn cơm xong, Thẩm Chỉ cho ba cha con mỗi uống một ly nước linh tuyền, cùng Sở Trường Phong gốc cây đại thụ trong sân hai tiểu gia hỏa chơi đùa.
Chỉ là Sở Cẩm Niên vốn đang vui vẻ chạy tới chạy lui đột nhiên phát một tiếng thét chói tai!
"A!!"
"Làm ? Làm ?"
Sở Cẩm Chu vội vàng tới mặt nó,"Niên Niên, ngươi ?"
Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong lập tức nhíu chặt mày, hai vội vàng tới bên cạnh hai tiểu gia hỏa.
"Niên Niên, chuyện , ?" Thẩm Chỉ hỏi.
Sở Cẩm Niên mếu máo, đáng thương bọn họ,"Cha, nương, ca ca, hu hu hu... Xong đời..."
Mấy liếc .
"Nói nhanh lên, rốt cuộc xảy chuyện gì?"
Sở Cẩm Niên: "Niên Niên... ná của Niên Niên thấy... hu hu hu... Đó là quà ca ca đưa cho Niên Niên... Là ná nhỏ lợi hại..."
Tiểu gia hỏa xổm xuống đất, ôm mặt nức nở, nó cũng dám ca ca.
Ca ca cực khổ ná nhỏ cho nó, nó mất, ca ca chắc chắn thất vọng...
"Ca ca... xin ... xin ... Niên Niên cố ý..."
"Hu hu hu..."
Mọi thở phào nhẹ nhõm.
"Niên Niên, ngươi đừng , ná mất thì mất, ca ca cái khác cho ngươi!"
Sở Cẩm Niên: "Hu hu hu... đó là món quà đầu tiên ca ca đưa cho , đó chính là món quà nhất... Hơn nữa..."
Tiểu gia hỏa hít hít cái mũi,"Ca ca ná mệt... Đều do Niên Niên..."
Nói xong, tiểu gia hỏa đột nhiên lên,"Ná nhỏ của nhất định là rơi ở trong rừng, tìm!"
Vừa lau nước mắt vùi đầu chạy về phía .
Thẩm Chỉ thở dài, một tay ôm nó lòng,"Con trở cho lão nương!"
Sở Cẩm Niên thút thít ngẩng đầu nàng, mắt đỏ hoe, vẻ mặt ủy khuất chịu ,"Vì ... vì cho Niên Niên ..."
Thẩm Chỉ nhéo mặt nó,"Khóc cái gì, chút chuyện nhỏ mà cũng ."
"Hu hu hu... nương hư... Đó là ca ca đưa cho... Là món quà duy nhất của con..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-163.html.]
Tiểu gia hỏa càng dữ dội hơn.
"Nương tìm cho con!" Thẩm Chỉ mềm lòng, dịu dàng ,"Niên Niên nhà chúng là tiểu nam t.ử hán, rơi thứ gì, chuyện đầu tiên chính là tìm nó về mà , giải quyết bất cứ vấn đề gì, ?"
Sở Cẩm Niên lau nước mắt nàng.
Sở Trường Phong đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của nó,"Nương con đúng, cũng vô dụng, chúng nghĩ cách."
Sở Cẩm Niên dùng sức lau khô nước mắt,"Vậy... Vậy Niên Niên lập tức tìm! Niên Niên !"
Vì thế Thẩm Chỉ mang theo Sở Cẩm Chu cùng Sở Trường Phong cái gì cũng theo, cùng với tiểu gia hỏa vẫn đang thút thít ngừng, về phía khu rừng.
Hôm nay trong rừng nhiều, qua lâu như , chừng khác nhặt , khả năng tìm cao.
cả nhà đều tìm vô cùng nghiêm túc.
Sở Trường Phong lên núi, liền ở chân núi chờ.
Thẩm Chỉ lên núi, tìm, Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên vểnh mông, hận thể dán mắt xuống đất.
"Ná nhỏ của ... ở ..."
Tìm một hồi lâu, vẫn thấy bóng dáng, Sở Cẩm Niên khống chế lên,"Hu hu hu... ná nhỏ của ... ná nhỏ ca ca đưa cho ..."
Không ngừng lau nước mắt, còn cẩn thận tìm kiếm, thật đáng thương.
Sở Cẩm Chu thấy đều đau lòng,"Niên Niên, đừng buồn, nếu quả thật tìm thì thôi, ca ca cho , ca ca cái hơn cho ngươi!"
Sở Cẩm Niên: "Món quà đầu tiên ca ca đưa cho chính là nhất... Đều do Niên Niên... hu hu hu... Niên Niên là đại ngu ngốc..."
Sở Cẩm Chu thở dài, an ủi , cũng chỉ thể càng thêm sức tìm kiếm.
Thẩm Chỉ vật nhỏ chít chít, trong lòng cũng khó chịu.
Còn là một trọng tình cảm, nhớ cũ, ná hơn cũng chướng mắt, chỉ thích cái .
Nếu tìm thì sẽ đau lòng bao lâu...
Mẹ con ba từ chân núi tìm tới núi, tất cả những nơi mà bọn họ qua đều tìm một , kết quả vẫn là tìm thấy.
Thấy ba con từ núi xuống, Sở Trường Phong khỏi thẳng lưng,"Thế nào? Tìm ?"
Sở Cẩm Niên cúi thấp đầu, bộ dáng thương tâm c.h.ế.t, Sở Cẩm Chu , thôi.
Sở Trường Phong về phía Thẩm Chỉ, Thẩm Chỉ lắc đầu.
Sở Trường Phong nhíu mày.
"Niên Niên."
Sở Cẩm Niên ngẩng đầu, đôi mắt to tròn long lanh ngập nước,"Cha-"
Giọng run rẩy.
Sở Trường Phong vẫy tay, tiểu gia hỏa bổ nhào trong n.g.ự.c ,"Cha... ná bảo bối của Niên Niên... Thật sự... Thật sự tìm thấy... hu hu hu..."
Xoa cái đầu nhỏ mềm mại của nó, Sở Trường Phong ôn nhu an ủi,"Niên Niên, đừng ? Nếu tìm , cha nương cùng ca ca cùng cho con một cái mới, một nhà chúng cho con, cũng trân quý, ?"
Thẩm Chỉ và Sở Cẩm Chu vội vàng tiến gần.