Sở Cẩm Chu xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, từ bên thò đầu , thoáng qua túi xách nhỏ trong lòng nàng, lập tức tỉnh táo, ngừng phát tiếng tán thưởng,"Oa! Nương! Đây là cái gì ? Là thỏ ? Thật đáng yêu!"
Thẩm Chỉ buồn xoa xoa đầu nhỏ của bọn chúng,"Hai các con trốn lưng từ lúc nào thế? Ta cũng phát hiện! là hai tiểu nghịch ngợm!"
Hai tiểu gia hỏa sờ sờ đầu , ngây ngốc với nàng, đó đồng loạt về phía vị trí ở giữa bọn họ.
Thẩm Chỉ tò mò nghiêng đầu, chỉ thấy Sở Trường Phong đang gốc cây, híp mắt nàng.
Thẩm Chỉ dở dở ,"Sao ở đây?! Ba cha con im lặng như thế, buổi tối sẽ hù c.h.ế.t đấy!"
Khóe miệng Sở Trường Phong nhếch lên,"Ai bảo nàng phát hiện, trách ai đây?"
Thẩm Chỉ chút kinh ngạc, mặt Sở Trường Phong mang theo một tia đắc ý, sắc mặt tái nhợt như , mà là một màu hồng hào khỏe mạnh.
Có lẽ vì phơi nắng, nên biểu tình của sống động như , giống như hai tiểu gia hỏa.
Thẩm Chỉ: "Quỷ ấu trĩ, cho rằng mới ba tuổi ? Ta phát hiện , còn kiêu ngạo?"
Sở Trường Phong lên tiếng, chỉ nhếch khóe miệng xoay mặt sang một bên.
Thẩm Chỉ: "..."
Nàng giống như phát hiện một chuyện, nàng giống như nuôi hai đứa con trai, mà là ba!
Chậc một tiếng, Thẩm Chỉ đưa hai cái túi xách nhỏ cho hai tiểu gia hỏa,"Một là dê con, một là thỏ con, hai đứa chọn một cái ."
Sở Trường Phong đầu , chằm chằm hai túi xách nhỏ .
Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên tới lui, cảm thấy hai cái túi xách nhỏ đều , bọn chúng chọn .
"Đệ , ngươi chọn! Sau khi ngươi chọn, cái còn sẽ là của ca ca!" Sở Cẩm Chu vỗ vỗ vai Sở Cẩm Niên.
Lông mày Sở Cẩm Niên nhíu chặt, thở ngắn than dài,"Ca ca, ngươi thể giao nhiệm vụ gian khổ như cho , một chút cũng chọn , túi xách nhỏ đều !"
"Cứ chọn cái ngươi thích nhất ."
" cả hai đều ! Cả hai đều nhất! Ca ca chọn !"
Sở Cẩm Chu gãi đầu,"Ca ca... Ca ca cũng... chọn ..."
Hai tiểu gia hỏa rối rắm chịu nổi.
Sở Trường Phong cầm lấy hai cái túi xách nhỏ .
Sở Cẩm Niên: "Cha, cha cảm thấy cái nào ?"
Sở Trường Phong gì, Thẩm Chỉ động vật nhỏ mặc dù chút trừu tượng, nhưng thật sự đáng yêu!
Động vật nhỏ đáng yêu mềm mại như dê nhỏ và thỏ nhỏ, đương nhiên đều đáng yêu xinh khó mà phân định.
Sở Cẩm Niên: "Cha! Cha !"
Sở Cẩm Chu: "Cha, cảm thấy cái nào , liền đưa cho !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-167.html.]
"Ca ca còn thể săn thỏ rừng gà rừng đấy! Niên Niên vô dụng, dùng... dùng cái nhất là !"
"Sở Trường Phong, lời nào?" Thẩm Chỉ hỏi.
"Ta... cũng cảm thấy , chọn ." Chần chừ thật lâu, bất đắc dĩ .
Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên vẻ mặt thất vọng.
"Sở Phong Phong, cha ngay cả cái cũng a? Chọn cái túi xách nhỏ nhất nha! Sao cha cũng ?"
Sở Cẩm Niên cả gan loạn, chỉ ghét bỏ cha, còn đưa tay nhéo lỗ tai của cha nó.
Sở Trường Phong lành lạnh : "Sở Niên Niên, con đây là đang khi dễ ? Con còn bắt đầu ghét bỏ ?"
Sở Cẩm Niên vô tội chớp chớp mắt,"Ai... ai ghét bỏ cha? Ai khi dễ cha? Cha đừng... đừng lung tung nha! Sở Niên Niên con tuyệt đối như !"
Còn lời lẽ chính đáng.
"Cái miệng của con cũng quá !" Sở Trường Phong nhéo mặt nó.
"Ngao ô!" Tiểu gia hỏa há to miệng,"Cẩn thận Niên Niên c.ắ.n nha! Người còn con nữa, con sẽ phản kích!"
Sở Cẩm Chu đến sửng sốt, hiểu cha và như thế nào liền cãi .
Thẩm Chỉ yên lặng trợn trắng mắt,"Hai cha con các thể đừng ấu trĩ như ? Lại cãi !"
"Hừ! Niên Niên mới ấu trĩ, mới cãi với cha ngốc! Là cha hiểu lầm Niên Niên!"
Chillllllll girl !
"Sở Niên Niên! Con còn khi dễ ?" Sở Trường Phong thấp giọng hỏi.
Sở Cẩm Niên ánh mắt của uy hiếp, vốn còn , nhưng cuối cùng chỉ bĩu môi.
Thẩm Chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lấy hai cái túi xách nhỏ,"Con dê nhỏ lớn hơn con thỏ nhỏ, cho nên, cái túi nhỏ khâu con dê nhỏ cho ca ca, con thỏ nhỏ cho , hai đứa đồng ý ?"
Hai tiểu gia hỏa liếc mắt , đó đồng loạt gật đầu.
Sở Cẩm Chu: "Đồng ý!"
Sở Cẩm Niên kích động : "Đồng ý c.h.ế.t!"
Thẩm Chỉ liếc Sở Cẩm Niên một cái, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái miệng nhỏ của nó,"Đừng cái gì cũng c.h.ế.t, đừng dùng loại từ ."
Tiểu gia hỏa ủy khuất che miệng, nhỏ giọng: "Niên Niên là bé ngoan, lời nương, bao giờ c.h.ế.t nữa."
Tiểu gia hỏa ngẩng đầu , đôi mắt to trong suốt xinh , vô tội ủy khuất.
Thẩm Chỉ bất giác chút áy náy, nàng vội vàng dời mắt, đem hai cái túi xách nhỏ đeo lên bọn chúng, thuận tiện bỏ ná .
Hai cái túi xách nhỏ đều dùng vải bố mấy cái nút thắt, bỏ đồ , cài nút thắt, chạy tới chạy lui, lúc ẩn lúc hiện cũng sẽ rơi.
"Hắc hắc hắc... Ca ca! Ngươi xem! Túi thỏ nhỏ của !"
Sở Cẩm Niên chạy một vòng quanh ,"Ca ca! Túi của chạy trông ?"