Sở Trường Phong bất đắc dĩ, đành c.ắ.n một miếng.
Lúc Thẩm Chỉ vui vẻ, nàng ăn hết phần điểm tâm còn .
Điểm tâm thể ăn quá nhiều, ăn nhiều cũng sẽ ngán.
"Trường Phong, hôm nay mua một cái dày heo, mua một con gà bồi bổ cho ."
"Ta bổ cái gì, hôm qua mới ăn món gà om cay nàng ."
"Ai nha, món gà hầm dày heo cho ăn, thơm, canh tươi ngọt, xem, ăn ?"
Sở Trường Phong trả lời.
" ."
Chillllllll girl !
Nàng thúc giục một tiếng, nhưng Sở Trường Phong vẫn lên tiếng.
Thẩm Chỉ cau mày cúi đầu, chỉ thấy Sở Trường Phong thần sắc phức tạp về phía .
Thẩm Chỉ theo tầm mắt của sang.
Chỉ thấy cách đó xa một nam nhân hình cường tráng, mặc quan y bộ khoái.
Sở Trường Phong nam nhân , nam nhân cũng chằm chằm Sở Trường Phong, dương như đôi mắt còn hồng hồng.
"Sở Trường Phong... Đó là ai? quen đó ?"
Còn nhận câu trả lời, bộ khoái bước nhanh tới.
"Sở... Phó tướng..."
Bộ khoái đỏ mắt, khẽ hô một tiếng,"Ngài... Thân thể của ngài thế nào? Đã hồi phục ?"
Hắn đ.á.n.h giá xe lăn Sở Trường Phong .
"Võ Nhai."
"Phó tướng, tại ngài gặp chúng ? Hiện tại ngài nguyện ý gặp chúng ?"
"Ta gặp các ngươi, hơn nữa khá hơn nhiều, nhanh... thể lên..."
Thẩm Chỉ đ.á.n.h giá nam nhân mắt,
Võ Nhai... Võ Nhai...
Nàng trầm tư một lát, rốt cục cũng nhớ , đây chính là Sở Trường Phong từng với nàng, nếu khác khi dễ thì tìm .
Còn ! Phó tướng?
Sở Trường Phong là phó tướng?!
Sao nàng từng nhắc tới?
"Phó tướng, các ... Đều nhớ ngài..."
Võ Nhai một đại nam nhân như , nước mắt cũng rơi xuống, cho khỏi động dung.
Sở Trường Phong: "Ta còn là phó tướng gì nữa, các ngươi cũng đều chỗ dung , còn việc kiếm sống, đó là nhất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-220.html.]
"Ngài... cũng quá nhẫn tâm, thương, gặp chúng , còn tự lén rời ! Nhà ngài ở ? Ngài cho ! Ta mang các đến thăm ngài!"
Thẩm Chỉ vỗ vỗ bả vai Sở Trường Phong,"Nhà chúng ở thôn Tiểu Lâm, nếu các ngươi tới, cứ hỏi tên là thể tìm ."
Võ Nhai lau nước mắt, Thẩm Chỉ,"Phó tướng, đây là phu nhân của ngài ?"
Sở Trường Phong gật đầu,"Các ngươi... các ngươi nếu tới thì tới , đúng , bọn họ hiện tại đang gì?"
Trên đường cái là nơi để chuyện, Thẩm Chỉ dẫn bọn họ đến cửa hàng nhà .
Sở Trường Phong cùng Võ Nhai trò chuyện lâu, Thẩm Chỉ đều chen lọt.
Võ Nhai thoạt bội phục Sở Trường Phong, từng câu từng chữ đều là sùng bái cùng kính trọng.
Từ cuộc trò chuyện của bọn họ, Thẩm Chỉ Sở Trường Phong vì phó tướng, vì Võ Nhai kính trọng.
Thì lúc đ.á.n.h trận, bọn họ địch nhân bức lui, thiếu chút nữa mất một tòa thành trì, là Sở Trường Phong mang theo Võ Nhai cùng mấy khác xuyên qua đầm lầy cùng núi non, len lén tới phía địch nhân.
Trong lúc bọn họ ngủ say, đốt lương thảo của bọn họ, bắt sống chủ soái quân địch!
Trận chiến thật sự !
Từ đó về , Sở Trường Phong đề bạt phó tướng, quyền lực cũng lớn hơn.
Sở Trường Phong tuy rằng dũng mãnh như những tướng sĩ khác, c.h.é.m g.i.ế.c nhiều , nhưng đa mưu túc trí, mỗi đều thể cho quân địch chịu khổ.
Còn để cho đội ngũ của bọn họ thắng hai tòa thành trì.
Trong quân doanh, ai phục.
Thẩm Chỉ xong sửng sốt.
Nàng ngơ ngác Sở Trường Phong, ngờ là lợi hại như .
Trách lúc bán bất toại, luôn kết liễu chính .
Sinh mệnh từng rực rỡ như bỗng nhiên rơi vũng bùn, đổi là ai, đều cách nào tiếp nhận.
"Phó tướng, chờ thắng trận, ngài rõ ràng thể thăng quan tiến tước, rõ ràng tương lai rộng mở! Đều trách ! Đều trách ! Nếu , ngài sẽ biến thành như ."
Sở Trường Phong: "Đừng những thứ , hại , nhưng chính cũng c.h.ế.t ở đó."
Võ Nhai vẫn cảm thấy đáng tiếc, bây giờ vẫn còn cảm thấy tức giận.
Hai ôn chuyện thật lâu, Võ Nhai vội vàng về huyện nha nên rời , khi , liên tục cam đoan nhất định sẽ đến thôn Tiểu Lâm tìm Sở Trường Phong.
Hắn , Thẩm Chỉ mới nhỏ giọng hỏi: "Vết thương của là tính kế?"
Sở Trường Phong biểu hiện bình thản, sớm thèm để ý.
"Hắn cũng là phó tướng giống như , dũng mãnh, g.i.ế.c nhiều nhiều địch nhân, thấy g.i.ế.c bao nhiêu , liền phó tướng, trong lòng đố kỵ."
"Có một , lừa trong một hẻm núi một nơi mai phục tuyệt hảo, thăm dò địa hình, từ núi đẩy đá đập trúng, khiến xương sống cùng hai chân đều trọng thương."
"Bất quá chính cũng mất mạng trong trận chiến đó, cố tình, trận chiến kết thúc, chúng liền giành chiến thắng , đó là trận chiến cuối cùng, ... coi như là đáng đời."
Hốc mắt Thẩm Chỉ ửng đỏ, nàng thể tin , tảng đá lớn đập trúng hai chân và xương sống sẽ đau đến mức nào.