Sở Trường Phong đỏ mắt,"Cha! Cha mau mang bọn họ lên núi, tìm một sơn động trốn ! Con... Con tìm Chu Chu! Chu Chu của con..."
Thẩm Chỉ: "Sở Trường Phong!! Chu Chu! Nhất định mang về! Nhất định mang Chu Chu của chúng về!"
Nàng , nhưng nàng thể , nàng chỉ thể tăng thêm gánh nặng cho Sở Trường Phong.
Sở Trường Phong gian nan gật đầu, bọn họ cũng quan tâm tới hành lý hoặc là những thứ khác, cái gì cũng cần.
Sở Trường Phong trực tiếp cưỡi ngựa đuổi theo.
Sở Khiếu thì vội vàng mang theo lên núi, lúc núi ngược an hơn.
Một đám tìm thật lâu, mới tìm một sơn động.
Thu dọn bộ đồ đạc xong, Sở Khiếu liền bên ngoài sơn động mấy cái bẫy rập, còn ký hiệu đường để Sở Trường Phong thể nhận đường tới đây.
Trong sơn động, đều .
Chillllllll girl !
"Xin ... xin , nếu Chu Chu cứu Tiểu Bảo... thì cũng sẽ những đó bắt ... xin ..." Trương Tuyết Mai quỳ mặt Thẩm Chỉ xin .
Trương đại nương và Trương đại bá cũng kéo theo Ngưu Ngưu quỳ gối mặt Thẩm Chỉ.
Bọn họ với Sở gia a.
Người Sở gia hảo ý mang theo bọn họ , nhưng hại hài t.ử nhà họ bắt .
Mắt Tiểu Bảo sưng như hạch đào.
Nó cũng hiểu, Chu Chu ca ca đẩy nó ngoài, nhưng vì Chu Chu ca ca bắt ...
"Chu Chu ca ca... hu hu hu... Chu Chu ca ca..."
Thẩm Chỉ cố gắng kiềm chế tiếng nức nở,"Chuyện ... cũng thể trách các ngươi, bọn họ bắt Tiểu Bảo, cũng sẽ bắt những đứa trẻ khác..."
"Các ngươi lên , Chu Chu nhà nhất định... sẽ xảy chuyện ." Nàng siết chặt nắm tay, lúc lời , giọng đều run rẩy.
"Ca ca ... lợi hại như , nhất định sẽ trở về... nhất định sẽ..." Sở Cẩm Niên ngơ ngác lẩm bẩm,"Ca ca... nhất định sẽ bình an... nhất định..."
Mộc Mộc: "Chu Chu ca ca... Chu Chu ca ca... sẽ trở về... cha... nhanh sẽ mang Chu Chu ca ca trở về!"
Thẩm Chỉ xoa xoa đầu bọn chúng, nước mắt bắt đầu tràn .
Tại nàng vô dụng như , bảo vệ con , nếu như lúc tiểu gia hỏa ở bên cạnh nàng, nàng nhất định... nhất định sẽ để cho những đó mang nó ...
Sở Trường Phong đuổi theo ngừng nghỉ, đám dân chạy nạn bắt Sở Cẩm Chu lợi hại, cũng dám dừng , chỉ thể chạy mãi.
Bọn họ quen thuộc địa thế xung quanh, nhanh liền ẩn núp ở trong núi rừng.
Sở Trường Phong cũng theo rừng.
Trên núi một hang động lớn, đó là thành trì của bọn họ.
Sở Cẩm Chu bọn họ bắt thì đ.á.n.h ngất xỉu, chờ nó tỉnh thì ở trong một sơn động tối đen.
Nó trói tay và chân, nhốt trong một cái lồng sắt, giống như một nhà tù.
Nó mím môi, nghĩ cách chạy trốn.
Nếu như nó trốn , cha và nương nhất định sẽ lo lắng.
Những ... Bắt nó gì?
Nó di chuyển trong lồng, bàn tay nhỏ bé mò khắp nơi, cuối cùng cũng chạm một hòn đá.
Những viên đá mỏng, nếu đủ thời gian, thể dùng nó cắt đứt dây thừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-320.html.]
Nó phồng nó dùng sức cắt, hòn đá chỉ cắt dây thừng tay, đồng thời cũng cắt bàn tay của nó.
Rất đau... Vô cùng đau...
nó thể dừng . Không thời gian...
Rất nhanh dây thừng dính đầy m.á.u tươi, ánh mắt Sở Cẩm Chu dại , chỉ dùng sức cắt.
Không qua bao lâu, dây thừng cuối cùng cũng đứt, hai mắt nó sáng lên, nhanh chóng cởi dây thừng chân.
Cũng may lồng sắt khóa, nó dễ dàng chạy .
Chỉ là tới cửa động, bên ngoài còn một sơn động lớn, nó âm thanh mài đao.
"Lão đại, con dê hai chân mập! Trắng trắng mập mạp, thịt khẳng định sẽ ngon!"
"Chắc chắn ! Ta liếc mắt một cái liền trúng!"
"Đi hỏi bọn họ đao mài xong ? Nhanh lên! Lão t.ử đói bụng! Một hồi dê béo đói gầy thì ?!"
"Ta giục ngay!"
Khuôn mặt Sở Cẩm Chu trắng bệch...
Bọn họ... bọn họ bắt nó... là vì ăn?
Nước mắt khống chế mà chảy , no vội vàng lau khô.
Nó ôm lấy trái tim đang đập kịch liệt vì sợ hãi, thể sợ hãi, bình tĩnh... nhất định bình tĩnh...
Cha nương cùng các khẳng định còn đang chờ, thể những ăn thịt, tuyệt đối thể.
Cho dù nổ c.h.ế.t cũng hơn là c.h.ế.t theo cách .
Lau khô nước mắt, nó hít sâu một , lấy ná nhỏ từ trong túi .
Hiện tại nó quá nhỏ, sức lực cũng , chỉ thể đ.á.n.h lén, thể chờ bọn họ tới bắt nó, thể chờ ăn thịt.
"Đao mài xong ? Lão đại thúc giục! Nhanh lên!"
"Sắp xong , sắp xong !"
Nghe tiếng bước chân chậm rãi tới gần, Sở Cẩm Chu nắm chặt ná, xổm ở góc tường chờ đợi.
——
Sở Trường Phong tìm kiếm trong rừng gần một canh giờ, sốt ruột!
Bây giờ thời gian là tất cả.
Chu Chu của vẫn còn trong tay những đó, bất cứ lúc nào cũng thể bọn họ sát hại.
thời gian!
Không thời gian!
dù gấp gáp thế nào, cũng giữ bình tĩnh, cẩn thận tìm kiếm dấu vết trong rừng.
Nhiều như , thể nào biến mất hư .
Bọn họ ?
Mỗi khoảnh khắc đối với mà đều là dày vò.