Thẩm Chỉ cảm thấy, tình cảnh Chu Chu bắt dường như mới xảy ngày hôm qua.
Hai ôm , đến thể phát run.
Những khác thật lâu mới phát hiện nàng trở .
Nhìn bọn họ ôm , tất cả đành lòng .
Mộc Mộc qua, nhưng Lâm gia gia ôm lấy,"Mộc Mộc, đừng , để bọn họ yên tĩnh một lát."
Mộc Mộc nhỏ giọng nức nở,"Nương trở , con... con hỏi nương Niên Niên ở ."
Mộc Mộc thoát khỏi vòng tay Lâm gia gia, chạy tới bên cạnh Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ.
Nhìn bọn họ ôm và , nó đó một lúc, đó cũng òa , mở cánh tay nhỏ bé của ôm lấy bọn họ.
"Cha nương... cha nương..."
Nó thương tâm, Sở Trường Phong ôm chặt lấy nó và Thẩm Chỉ.
"Hu hu hu, nương... cuối cùng trở ..."
"Niên Niên ? Niên Niên ở ?"
Thẩm Chỉ xoa xoa đầu nó,"Con ngoan đừng , Niên Niên vẫn , còn tỉnh , nhưng Niên Niên nhất định sẽ tỉnh ."
"Nương, con nhớ Niên Niên... Niên Niên chảy thật nhiều thật nhiều máu... Con nhớ ... Con cũng nhớ ca ca..."
Bắt đầu từ mùa đông, mỗi ngày nó đều cùng bọn họ ở bên , hiện giờ tất cả bọn họ ở trong lòng nó đều quan trọng như gia gia, đều là bộ cuộc sống của nó, nó thể chấp nhận sự thật rằng ca ca c.h.ế.t, cũng chịu đựng việc Niên Niên còn bên cạnh.
Mấy ngày nay nó đều , cơm cũng ăn.
Vốn một chút thịt nuôi mùa đông, một đường bôn ba lăn qua lăn , gầy trở .
Mấy ngày nay nó lo lắng sợ hãi, cũng khẩu vị ăn cơm, càng gầy hơn.
Nhỏ bé gầy gò, giống như một con khỉ nhỏ.
Thẩm Chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nó, chỗ nào cũng thịt.
Ngay cả cái m.ô.n.g nhỏ cũng thịt.
Trong lòng nàng đau xót thôi, nhịn trách móc Sở Trường Phong,"Ta ở đây, cũng chăm sóc Mộc Mộc cho , cho nó ăn cơm, cho nó ngủ."
Sở Trường Phong rũ mắt xuống, mỗi ngày tựa như một cái xác hồn, quan tâm đến những chuyện khác...
Thẩm Chỉ đ.ấ.m một cái, đáy mắt lộ bi thương cùng tuyệt vọng,"Niên Niên lúc nào mới thể tỉnh... Chúng cũng chỉ còn đứa con thôi..." Nàng đến run rẩy.
Đôi mắt Sở Trường Phong run lên, một trận khủng hoảng thật lớn bao phủ .
, chỉ còn một đứa con ... Chỉ còn một đứa con thôi...
nhịn ôm chặt lấy Mộc Mộc,"Xin ... Mộc Mộc... xin ... cha quan tâm con... xin ... Đều là của cha..."
Mộc Mộc mếu máo sức lắc đầu.
Không !!!
Chillllllll girl !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-334.html.]
Cha ! Đặc biệt !
Cha mỗi ngày đều , mỗi ngày đều ngẩn , cha cũng ăn cơm, mỗi ngày cha cũng đều khó chịu.
Không thể bởi vì cha là cha, liền yêu cầu cha khổ sở, xem nhẹ hài tử.
Sở Trường Phong , nên cái gì mới thể vực dậy tinh thần.
Chu Chu c.h.ế.t , đối với mà , giống như một nửa thế giới sụp đổ, bây giờ Niên Niên...
giống như nên thế nào để phấn chấn trở .
Nhìn Mộc Mộc thành như , mới đột nhiên phát hiện nên sa sút như .
Thẩm Chỉ sờ sờ mặt bọn họ,"Hai thể tiếp tục như nữa, , Niên Niên sẽ , chúng cố gắng sống sót."
Nàng ngôi nhà hạnh phúc của trở nên vỡ nát.
Cho dù vỡ nát, thiếu một phần quan trọng, nàng cũng cố gắng sửa .
Một nhà ba bên chuyện thật lâu, cho đến khi những khác xong đồ ăn, gọi bọn họ đến ăn cơm, ba mới dậy.
Ba bọn họ vây quanh đống lửa, Sở Khiếu và Lâm Tranh mới mở miệng.
"Chỉ Chỉ, Niên Niên ? Niên Niên... Ở ?" Hai đỏ mắt, cẩn thận hỏi.
Bọn họ cũng , thấy Thẩm Chỉ mang Niên Niên về, trong lòng bọn họ liền trầm xuống.
nghĩ đến nàng một gian, hai ôm một tia hy vọng.
Đám Ngưu Ngưu cũng đỏ vành mắt, trông mong nàng.
Thẩm Chỉ: "Mọi đừng lo lắng, Niên Niên... tạm thời , nhưng nó vẫn tỉnh ."
Mọi lập tức nhẹ nhàng thở .
"Không là ... Không là ..."
Mọi , đó liền .
Ngưu Ngưu: "Ta Niên Niên chắn chắn việc gì! Hắn là may mắn nhất! Hắn lợi hại!"
"Hắn còn cùng chúng chơi diều, cùng chơi ná, đợi đến nhà mới, còn cùng nướng thịt ăn!"
Tam Nha lau nước mắt,"Hắn còn ... tặng một món đồ chơi... cũng tặng đồ chơi của cho ..."
Mộc Mộc , khuôn mặt nhỏ nhắn của nó căng thẳng, vô cùng nghiêm túc: "Niên Niên nhanh sẽ tỉnh , sẽ cùng chúng ăn cơm, cùng chơi đùa, nhanh thôi!"
Bọn nhỏ cố gắng an ủi chính , an ủi lẫn .
Đang ăn cơm, bọn họ cúi đầu, bắt đầu nhớ tới một khác.
Một sẽ bao giờ và bao giờ chơi với bọn họ nữa.
Trước , Ngưu Ngưu và Thạch Đầu bọn họ chán ghét Sở Cẩm Chu, bởi vì luôn khi dễ khác, còn luôn đ.á.n.h Niên Niên.
đó đổi, biến thành ca ca nhất, biến thành một lợi hại!