Thẩm Chỉ lau khô nước mắt,"Ta... đồ ăn ngon cho bảo bảo, đồ ăn ngon..."
Sở Trường Phong: "Ta ở chỗ cùng Chu Chu."
"Được."
Vào phòng bếp, Thẩm Chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, một lúc liền nhịn nở nụ .
Sở Khiếu và Lâm Tranh từ hậu viện trở về, phòng bếp, thấy nàng , bọn họ sợ hãi.
"Chỉ Chỉ, ? Trường Phong khi dễ con ?"
Thẩm Chỉ lắc đầu,"Cha nương... Con ... Con chỉ là vui quá thôi..."
Hai sửng sốt,"Chuyện vui thể cho con chứ? Nó khi dễ con, con liền cho chúng ! Chúng chỗ dựa cho con!"
Thẩm Chỉ lắc đầu,"Nương, thật sự việc gì, hai đừng lo lắng."
Nàng cho bọn họ Sở Cẩm Chu trở , mà dành cho bọn họ một bất ngờ.
Nàng bận rộn nấu ăn, Sở Khiếu và Lâm Tranh giúp nàng rửa rau.
Nghĩ đến bảo bối nhà ở bên ngoài chịu nhiều khổ như , gầy thành thế , Thẩm Chỉ thái rau, nhịn .
Tiểu gia hỏa đói bụng lâu như , cho nó món ăn dinh dưỡng.
Nàng cắt cà chua, khoai tây và thịt bò, định hầm một nồi thịt bò nạm cà chua.
Đầu tiên, chần thịt bò qua nước sôi, để ráo. Để một ít dầu trong nồi, thêm đường phèn , đảo đều đến khi đường tan chảy thì cho thịt bò xào lên màu.
Sau đó thêm lá nguyệt quế, hồi hương, ớt khô xào cho thơm, liền đổ bộ cà chua nồi, xào đều cho nước.
Thêm nước tương, xì dầu, một lượng nước đủ, để lửa nhỏ hầm.
Trong lúc hầm thịt bò nạm, Thẩm Chỉ đ.á.n.h vài quả trứng gà, định món trứng hấp.
Làm xong, nghĩ đến thứ mà Sở Cẩm Chu thích, nàng nhíu mày, Chu Chu nhà nàng còn thích ăn cá.
ở đây cá, cũng mua .
Cúi đầu suy nghĩ một lát, nàng ngẩng đầu lên.
Sao nàng quên, trong gian a!
Nước linh tuyền thủy của nàng chảy , sớm nàng vây quanh thành một cái ao, tới Mạc Bắc, thể sẽ ăn, nàng liền cố ý thả chút cá giống và tôm nhỏ .
Hiện giờ qua lâu như , chắc cá lớn !
Nói với Sở Khiếu và Lâm Tranh một tiếng, nàng nhanh chóng tiến gian.
Ở trong ao vớt một hồi, nhanh liền vớt một con cá trắm cỏ năm cân cùng với một con cá trích hai cân.
Thẩm Chỉ vui vẻ nở nụ .
Nhìn nàng xách hai con cá , Sở Khiếu và Lâm Tranh đều chút mơ hồ.
"Chỉ Chỉ, còn cá ?"
"Ừ! Muốn !"
" hôm nay hầm nhiều thịt bò như , hẳn là đủ ăn ? Lại còn hấp trứng, hơn nữa con còn xào cải thìa ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-358.html.]
"Hôm nay vui vẻ, nhiều một chút." Thẩm Chỉ .
Hai chớp chớp mắt , hiểu chuyện gì vui.
Sở Khiếu hỗ trợ sạch cá, Thẩm Chỉ chiên cá trích ngã thành màu vàng đổ nước sôi nấu canh cá.
Chillllllll girl !
Cá trắm cỏ trực thì tiếp thái lát, một phần cá phi lê sốt cà chua.
Lúc , nồi thịt bò nạm hầm gần chín, nàng cho khoai tây , ninh nhừ, thêm muối và bột ngũ vị hương, là một nồi cà chua hầm thịt bò nạm thành.
Cuối cùng xào một đĩa cải thìa, thế là xong hết.
Nhà bọn họ lâu ăn phong phú như , Sở Khiếu cùng Lâm Tranh đều chút quen.
Đương nhiên, ngửi mùi thức ăn , bọn họ cũng thèm chịu !
Hiện tại cá trân quý, bên sông ngòi gì, còn thường xuyên khô hạn, ít khi ăn cá.
Bọn họ cũng lâu ăn qua.
Bưng thức ăn lên bàn, Thẩm Chỉ phòng nhỏ.
Vào phòng nhỏ, Sở Cẩm Chu vẫn còn ngủ, Sở Trường Phong nắm bàn tay nhỏ bé của nó thỉnh thoảng hôn một cái.
Sở Cẩm Niên và Mộc Mộc sấp bên giường, hận thể chen chúc ngủ cùng ca ca.
Thẩm Chỉ một lúc, hốc mắt bắt đầu nóng lên.
Nàng rón rén tới bên giường, nhỏ giọng : "Chúng gọi Chu Chu dậy , món cá mà nó thích ăn, nó chắc chắn đói bụng."
Sở Trường Phong sờ sờ mặt tiểu gia hỏa," nó ngủ ngon quá, nỡ đ.á.n.h thức nó."
Thẩm Chỉ mỉm ,"Chờ ăn cơm xong để nó ngủ tiếp."
Sở Trường Phong: "Nàng gọi nó ."
Giọng của chút khàn, chút run rẩy, cũng rõ ràng.
Thẩm Chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Sở Cẩm Chu,"Bảo bối, mau tỉnh , ăn cơm thôi."
"Bảo bối, mau tỉnh ."
Giọng của nàng to hơn nhiều, kêu vài tiếng, Sở Cẩm Chu mới cau mày, chậm rãi mở mắt.
Trong phòng đốt nến, mở mắt liền thấy rõ thứ.
Nó chớp mắt, cha nương gần trong gang tấc, đôi mắt to tròn của nó nhanh nhiễm một tầng sương mù, miệng lập tức mếu máo, nước mắt như dòng sông nhỏ chảy .
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ cũng theo.
Niên Niên và Mộc Mộc cũng .
Mọi ai cũng chuyện, cứ như yên lặng .
Khóc trong chốc lát, Sở Cẩm Chu lau nước mắt, đưa đôi bàn tay nhỏ bé, cẩn thận vuốt ve cha và nương.
Hai gương mặt nó thấy vô trong giấc mơ, nhưng mỗi một tỉnh , đều chỉ chính nó.
Mỗi ngày nó đều tìm bọn họ, nhưng nó cũng sợ vĩnh viễn tìm thấy, sợ vĩnh viễn gặp cha nương và các .
Hiện tại đối với nó mà , tất cả đều giống như một giấc mơ.