Thẩm Chỉ chiếc ghế bên cạnh ruộng, nhẹ nhàng đung đưa chân: "Vậy nghỉ một lát , đây một chút."
Sở Trường Phong buông cuốc xuống, đến bên cạnh nàng.
Thẩm Chỉ đưa bình nước trong tay cho , Sở Trường Phong uống một ngụm.
Uống xong, mới nhận ánh mắt nàng đang chằm chằm chớp mắt.
Chillllllll girl !
ngẩn : "Nhìn gì?"
Thẩm Chỉ giọt mồ hôi lăn từ yết hầu của xuống, nhịn mà nuốt nước miếng.
Sở Trường Phong chớp mắt, luôn cảm thấy ánh mắt của nương t.ử chút... ừm... như lang như hổ, dường như nuốt chửng .
Đột nhiên, Thẩm Chỉ nhích gần, đôi môi mềm mại dán yết hầu của nhẹ nhàng mút một cái.
Cả Sở Trường Phong cứng đờ.
Thẩm Chỉ lui về phía một chút, cũng ngờ hành động như .
là sắc hại .
Người đều là mồ hôi, bẩn như , mà nàng thấy còn hơn bình thường, nàng đúng là bệnh ...
Hồi phục tinh thần, khóe miệng Sở Trường Phong cong lên.
Hành động của nàng đột nhiên khiến nhớ đến thời gian khi còn xe lăn, ngày ngày nàng đùa giỡn trêu chọc.
Chỉ là cô nương cũng thế , lẽ vì nên nàng còn quý trọng nữa.
Từ khi hồi phục, từ khi quan hệ bọn họ gần gũi, nàng ít khi chủ động trêu chọc , ngược còn ghét bỏ tướng công quá rụt rè.
Sở Trường Phong nhướng mày, ung dung : "Muốn hôn cứ thẳng một tiếng là , cần gì nàng tự nhào tới? Ta chủ động đưa qua là ."
Thẩm Chỉ lập tức đỏ mặt," câm miệng cho ! Cả đều là mồ hôi, bẩn c.h.ế.t, ai thèm chứ?"
"Không thèm, thèm hôn , thèm mà cảm thấy mắt."
Thẩm Chỉ nghẹn họng,"Sở Trường Phong! phiền ? Còn châm chọc nữa!"
Ánh mắt Sở Trường Phong hiện lên một tia buồn , bỗng nhiên kéo tay nàng đặt lên cơ bụng của .
Vừa nàng cứ chằm chằm cơ bụng và cơ n.g.ự.c của thật lâu.
"Nói ! Có sớm sờ ? Hiện tại cho nàng sờ đủ!"
"Không hổ!"
Nàng lặng lẽ sờ soạng một cái, tay vuốt qua vuốt cơ bụng của , một lát sờ lên cơ n.g.ự.c của , xúc cảm cũng thật a!
Không hổ là nam nhân của nàng!
Mới đầu còn trêu chọc nàng, ai ngờ thật sự sờ bóp, thể Sở Trường Phong co rúm , vội vàng nắm lấy cổ tay nàng, giọng mang theo áp lực,"Không sờ nữa!"
Thẩm Chỉ chớp mắt ngây thơ vô tội, giọng mềm mại hồn nhiên,"Không cho sờ ? Sao hiện tại cho nha?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-426.html.]
Sở Trường Phong mím môi, ánh mắt tối sầm nàng chằm chằm.
Thẩm Chỉ bĩu môi,"Nam nhân đều là đại phôi đản! Chính sờ, hiện tại trách ..."
Sở Trường Phong nhắm mắt , trong miệng lẩm bẩm một tiếng: "Ta đời đều bại bởi nàng."
Nói xong liền cúi đầu hôn lên môi nàng.
Những thứ khác thể , nhưng hôn một cái thì vẫn thể.
Trái tim Thẩm Chỉ run lên, hô hấp cũng dồn dập theo.
Người giống như 800 năm hôn , vội hung dữ.
Không lâu , nước nàng đỏ hoe, nhịn đẩy ,"Sở Trường Phong... ... buông ..."
Cuối cùng giống như là trả thù hung hăng hôn lên cổ nàng một cái, đầu mới lui một chút.
Nhìn nàng đỏ hốc mắt, ủy khuất đáng thương, đến hận thể lập tức ôm lên giường, chuyện chuyện mới .
Từ khi nàng mang thai, làn da trở nên càng thêm trắng nõn sáng bóng, mập lên một chút, sờ chỗ nào cũng mềm mại trơn nhẵn.
Chỉ tiếc cũng chỉ thể sờ một cái.
thở hổn hển hai , nhẹ nhàng sờ bụng của nàng, thấp giọng : "Tiểu gia hỏa ... khi nào mới chịu đây..."
Thẩm Chỉ: "Còn vài tháng nữa!"
Sở Trường Phong thở dài: "Có trong lòng nàng đang trộm, chịu khổ ?"
"Ai nha, cha của đứa nhỏ, thật là oan uổng quá! Ta là như ? Ta thông minh, lương thiện thế cơ mà!"
Sở Trường Phong chọc chọc n.g.ự.c nàng, ai oán : "Có như , chỉ nàng là rõ nhất."
Thẩm Chỉ nắm lấy tay , dẩu miệng : "Sở Trường Phong! Không chọc !"
Sở Trường Phong nghiêng đầu, trực tiếp tựa đầu vai nàng, nhàn nhã nhắm mắt : "Cảm thấy trồng khoai tây vất vả, thì cho dựa một chút ."
Nàng sờ sờ đầu Sở Trường Phong, lớn tiếng : "Dựa dựa , bờ vai của vô cùng rộng lớn, cho chỗ dựa ấm áp, đặc biệt cảm giác an ?"
Sở Trường Phong bất đắc dĩ che miệng nàng ,"Ừ, an ."
Khóe miệng Thẩm Chỉ cong lên, nhàn nhã về phía xa ngẩn , chỉ là một lúc, nàng đột nhiên thẳng .
Sở Trường Phong sửng sốt,"Làm ? Không cho dựa nữa ?"
Thẩm Chỉ gì, chỉ chăm chú chằm chằm về một hướng
Sở Trường Phong nhận thích hợp, chậm rãi thẳng dậy.
Thấy nàng chằm chằm về một hướng chớp mắt, cũng theo, , cũng ngơ ngẩn.
đối với gian của Thẩm Chỉ vô cùng hiểu rõ, mỗi một chỗ đều qua, mỗi ngày cũng đều , cho nên chỉ cần chút đổi, đều dễ dàng phát hiện.
Huống chi là sự đổi cực lớn...